Tống Vệ Lan lớn lên xinh đẹp, lại biết cách ăn mặc, hai người đã có hai trai một gái. Lưu Chiến Vĩ bình thường rất yêu thương bà ta, nếu không Tống Vệ Lan cũng không tiết kiệm được tiền mua quần áo để ăn bận cẩn thận. Nhưng vừa tưởng tượng tới cảnh bà ta ăn mặc đẹp như vậy là đi ra ngoài câu dẫn người khác lại cộng thêm thể diện của một thằng đàn ông, ông ta hận không thể giơ tay tát bà ta!
“Em, em chỉ nói chuyện với anh ta vài câu.” Tống Vệ Lan liều mạng nhớ lại xem đây là chuyện xảy ra khi nào, cô và Tiền Hữu Tài cùng làm việc ở xưởng bánh quy, bình thường đều là ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, hơn nữa nhà cách nhau không xa, đi làm hay tan làm cũng có thể là cùng đường, nếu như hữu ý thì mỗi ngày đều có thể gặp mặt nhau, bà ta căn bản không nhớ ra đây là chuyện từ thuở nào!
Lưu Chiến Vĩ vừa nhìn đã cảm thấy Tống Vệ Lan là đang chột dạ, hoàn toàn không nhịn nổi cơn tức giận trong lòng, vung tay tát bà ta một cái: “Tiện nhân!”
“Chiến Vĩ, em thực sự không làm ra chuyện gì có lỗi với anh, anh phải tin em!”
“Có ảnh chụp ở đây rồi, cô còn muốn nói gì nữa?”
Tống Vệ Lan không ngừng rơi nước mắt: “Em không biết, Tiền Hữu Tài kết hôn hay không kết hôn không liên quan gì đến em, em một lòng một dạ hướng về gia đình, đây đều là lừa dối cả!”
Đồng thời, trong lòng Tống Vệ Lan cũng không nhịn được cảm thấy ngọt ngào, sau khi vợ của Tiền Hữu Tài chết anh ta cũng không kết hôn, bình thường tìm mọi cách để chiếu cố bà ta, như vậy chắc chắn là vẫn còn nhớ nhung mối tình năm nào. Nếu bà ta mà biết Tiền Hữu Tài có thể có như ngày hôm nay, bà ta đã---
Thế cục trước mắt đầy hiểm hóc, Tống Vệ Lan không dám âm thầm tính toán trong lòng, liên tục khóc lóc kể lể công lao của mình đối với gia đình, đối tốt với Lưu Chiến Vĩ, còn có ba đứa nhỏ, chuyện này không thể để cho mấy đứa nhỏ biết. Hai đứa lớn đều sắp tốt nghiệp đi làm rồi, rất nhanh liền phải làm mai cho chúng. Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài thì còn ai muốn tìm hiểu chúng nữa, còn có đứa nhỏ nhất vẫn còn đang học sơ trung, đều phải cố kỵ!
Lưu Chiến Vĩ chỉ tay vào mặt Tống Vệ Lan: “Chuyện này tôi nhất định phải biết rõ ràng!”
Mấy năm nay trong chuyện vợ chồng ông ta càng ngày càng không được, nói không chừng Tống Vệ Lan vì chuyện này mới lăn lộn một chỗ với gã đàn ông kia, nếu ông ta mà biết Tống Vệ Lan dám làm chuyện gì có lỗi với ông ta, ông ta nhất định phải trừng trị bà ta thật tốt!
Vì thế ngày hôm sau Tống Vệ Lan lại đem khuôn mặt như đầu heo ra ngoài, lực tay của Điền Phương cũng không kém Hoàng Chi Tử là bao, nguyên một đêm cũng không thể hết sưng. Vết thương cũ vừa lành lại thêm vết thương mới, nếu như là trước kí, đồng nghiệp còn có khả năng hỏi chuyện gì xảy ra, nhưng chuyện mẹ Tiền Hữu Tài tới tận nhà chồng bà ta chửi bậy đã truyền đi khắp nơi, người bình thường không dám đi quá gần bà ta, Tống Vệ Lan xinh đẹp diêm dúa như vậy lại đi câu dẫn người khác, lỡ như bà ta tìm tới chồng của mình thì phải làm sao?
Tống Vệ Lan bị cô lập, Tiền Hữu Tài lại tìm tới an ủi bà ta, vẻ mặt áy náy nói: “Vệ Lan, do mẹ tôi quá hồ đồ, thực xin lỗi, chuyện này là tôi hại em rồi.”
Mẹ của Tiền Hữu Tài đã sớm muốn con trai tái hôn, cho dù là quả phụ, kết hôn lần hai bà cũng không chối từ, chỉ mong muốn Tiền Hữu Tài có con trai, nếu không thì bà chết không nhắm mắt. Nhưng Tiền Hữu Tài vẫn không muốn, lòng mẹ Tiền trăm mối tơ vò không thể gỡ bỏ, nhưng vừa nhìn thấy ảnh chụp liền biết nguyên nhân là do ai, lại còn là một người phụ nữ đã có chồng, bà còn có thể không trực tiếp tới cửa tìm đánh? Ai làm chậm trễ con trai của bà đều là đồ hư hỏng không biết xấu hổ!
“Không sao cả, tôi đây, hầy.” Tống Vệ Lan muốn nói lại thôi.
Tiền Hữu Tài cũng coi như là kẻ thông minh, một chút liền hiểu: “Tôi sẽ không đến tìm em nữa.”
Anh ta nói xong liền đi, cố ý kéo dài khoảng cách với Tống Vệ Lan, Tống Vệ Lan lặng lẽ liếc mắt nhìn bóng lưng anh ta một cái, bả vai rộng, so với Lưu Chiến Vĩ đơn bạc gầy yếu thì......
Tống Vệ Lan lắc lắc đầu, không tiếp tục suy nghĩ nữa, về phần châm chọc khiêu khích của đồng nghiệp trong xưởng, bà ta một mực không quản.