Tống Nguyệt Minh nhìn thấy Tống Vệ Lan và Tiền Hữu Tài tan làm, kẻ trước người sau đi trên đường, không có đặc biệt tránh hiềm nghi, ngoại trừ vết thương trên mặt thì thoạt nhìn vẫn không bị ảnh hưởng gì, cô âm thầm hừ lạnh một tiếng trong lòng, xoay người rời đi.
Hôm nay cô đặc biệt trưng diện, tóc xõa xuống vai, mặc trang phục mùa xuân mới mua, dưới chân đi giày cao gót, rất khác so với như trước kia, cũng sẽ không khiến cho người ta nhận ra cô.
Đi đến ngõ rẽ, Vệ Vân Khai dắt chiếc xe đạp tới trước mặt cô, cô ngồi vào yên sau xe đạp, nắm lấy áo của anh cùng nhau về nhà.
Ra khỏi thị trấn là có thể nhìn thấy từng mảnh ruộng, lúa mạch xanh mơn mởn đang lay động trong gió xuân, Tống Nguyệt Minh nhìn phong cảnh này đến xuất thần, cũng không biết mẹ Tiền Hữu Tài có đi tới xưởng bánh quy đại náo hay không, lúc bà ta tìm đến tận nhà chị ta, Tống Vệ Lan lại không có ở đó, thật sự là rất đáng tiếc. Nhưng Tống Nguyệt Minh cũng không có ý định một kích là trúng, trực tiếp giết chết Tống Vệ Lan. Hiện giờ sự việc tiến triển thuận lợi nằm ngoài dự liệu của cô, không nghĩ tới Tiền Hữu Tài thật sự cùng Tống Vệ Lan có quan hệ mật thiết, nếu không thì cô còn phải hao tâm tốn sức tìm tới từng người.
Tống Nguyệt Minh thở phào nhẹ nhõm, cảm giác buồn bực trong lòng đang dần dần tiêu tán. Trong nguyên văn, quan hệ giữa Tống Nguyệt Minh với tên tình nhân Lý Vĩ Đông được miêu tả cũng không nhiều, chỉ vì muốn gia tăng sự xấu xí của nguyên chủ mà thôi. Mặc dù cô đã thay đổi, kẻ ác vẫn như cũ làm chuyện ác nhưng Tống Nguyệt Minh chưa bao giờ sợ, cô chỉ cần sống tự tại ngay thẳng, nếu có người muốn cô sống không tự tại, cô nhất định sẽ đáp trả từng người một.
Khi xe đi tới chỗ không người, cô đưa tay ôm eo Vệ Vân Khai: “Em còn chưa cảm ơn anh nữa.’
Hiện giờ năng lực của cô có hạn, Vệ Vân Khai không nói hai lời liền giúp cô làm một vài chuyện, thiên chân vạn xác khiến cho cô cảm nhận được cảm giác được bảo vệ, cô vốn tưởng rằng cho dù anh không quan tâm chuyện trước khi kết hôn kia cũng sẽ bởi vì chuyện này mà tồn tại ngăn cách.
Dù sao thì bọn họ cũng không có cơ sở tình cảm gì.
Vệ Vân Khai một tay đạp xe, tay kia đặt lên mu bàn tay cô: “Đừng tức giận, đại phu nói tức giận không tốt cho sức khỏe, lời nói trước đó của anh không phải nói bừa đâu.”
“Ừm.” Tống Nguyệt Minh dán mặt vào sau lưng anh.
Vệ Vân Khai nở nụ cười, oán trách nói: "Nũng nịu.”
Về đến nhà, Tống Nguyệt Minh cởi giày cao gót thay thành đôi dép lê xỏ ngón của cô, hai chân lập tức thoải mái hơn rất nhiều. Vệ Vân Khai và cô cùng nhau sinh sống một thời gian dài, rất nhiều thói quen cũng dần dần học theo cô. Ví dụ như việc đi dép lê, anh thường ngày về nhà cũng không có thói quen này, một đôi giày đi từ sáng đến tối, trước khi tắm rửa mới thay, nhưng bây giờ về tới nhà sẽ lập tức thay ra. Ánh mặt trời luôn chiếu xuống trước cửa nhà chính, giày của hai người phơi nắng ở đó, trên dây thừng còn đang phơi chăn. Chiếc chăn được phơi mềm mại ấm áp còn mang theo mùi hương trên người cô.
Hai người ở trong sân làm việc một hồi rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc, mắt thấy mặt trời muốn xuống núi, chăn phải rút vào phòng ngủ, giày cũng phải được cất đi, trên nền trời xuân vang vọng tiếng sấm, nói không chừng buổi tối sẽ mưa.
Trong bát đựng cháo Bát Bảo Tống Nguyệt Minh tự chế có đậu đỏ, hạt ý dĩ, gạo đen, cái gì cũng có, đậu đã ngâm được một ngày, buổi tối ăn cháo Bát Bảo được nấu đặc sệt vừa thoải mái lại vừa dễ chịu.
“Đúng rồi, ba ngày nữa là sinh nhật cha của chúng ta, hôm đó anh có thể tới không?”
“Cha của chúng ta” ý chỉ Tống Vệ Quốc. Vài ngày trước xử lý chuyện Tống Vệ Lan đã khiến cho Tống Vệ Quốc tức giận quá mức, Tống Nguyệt Minh còn cố ý khơi ra chuyện ông tức giận với mình, lại làm cho ông càng thêm hận Tống Vệ Lan.
Cô làm như vậy đơn giản là vì sợ Tống Vệ Quốc với Tống Vệ Lan có quan hệ gần gũi mà nhẹ nhàng buông tha chuyện đó mà thôi, nhưng chiêu này khiến cha tức giận. Sắp tới là đại thọ của cha, lại còn là mừng cha thọ 50 tuổi, Tống Nguyệt Minh muốn náo nhiệt một chút để bù đắp phần nào cho ông.