Thập Niên 80 Tiểu Kiều Thê ( Dịch )

Chương 198 - Chương 198.

Chương 198. - Chương 198. -

Vệ Vân Khai không lập tức đáp ứng, mà nói: “Để anh xem ngày đó có thể xin nghỉ hay không, nếu không bận thì chúng ta cùng đi, bận thì trưa nay anh qua sớm một chút. Chúng ta cần chuẩn bị những gì?”

Tống Nguyệt Minh nâng cằm suy nghĩ. Đây cũng là lần đầu tiên sau khi cô xuất giá về mừng thọ cha ruột nên nhất định không thể tiết kiệm. Phong tục nơi này là con gái xuất giá về nhà chúc thọ cha mẹ đẻ phải tặng gà quay, còn có bánh nướng kẹp thịt. Bánh nướng trái lại thì dễ mua, thịt dê kẹp trong bánh nướng cũng không khó tìm, chỉ là gà quay lại không dễ mua, trong thị trấn có một nhà bán, mùi vị tương đối bình thường.

Bút kí mà ông cụ Vệ lưu lại chính là cuốn sách giáo khoa vạn năng, bên trong tất nhiên sẽ viết cách làm gà quay. Tống Nguyệt Minh dự định thử làm một lần, hơn nữa ông nội cô trước kia biết làm gà quay, cô đã ăn nhiều năm như vậy, sớm mưa dần thấm lâu rồi. Lần này coi như là thử xem tay nghề thế nào đi, dù sao Tống Vệ Quốc cũng không chê.

“Làm gà quay?”

Tống Nguyệt Minh thản nhiên gật đầu, cô phải thừa nhận rằng chính mình cũng rất muốn ăn.

Vệ Vân Khai không có ý kiến gì, làm thì làm thôi, anh cũng được hưởng lộc ăn: “Trong thôn gà lễ để mừng năm mới đều đã bán hoặc để ăn, phỏng chừng không dễ mua, chờ tới phiên họp chợ ngày mai chúng ta đi xem xem thế nào.”

“Được.”

Tống Nguyệt Minh đánh ký hiệu lên lịch, thuận miệng hỏi sinh nhật hai ông bà Ngụy gia, cô thực sự không biết.

Vệ Vân Khai suy nghĩ một chút: “Sinh nhật cha là ngày mười sáu tháng ba, mẹ sinh muộn hơn cha môt ngày, vừa đúng dịp Tết Đoan Ngọ.”

“Ôi má ơi, may mắn là em hỏi anh.” Nếu không thì thật sự rất xấu hổ.

Vệ Vân Khai cười khẽ, dưới ánh đèn vàng ấm áp, ánh mắt anh tràn đầy ôn nhu: “Anh sẽ nhắc nhở em.”

Tống Nguyệt Minh đi đến hôn lên môi anh lại bị anh ôm lấy đặt ngồi trên đùi, kỳ kinh nguyệt của cô đã có thể ổn định vào đúng đầu tháng, vừa mới hết xong, bốn mắt nhìn nhau, đều có vài ý nghĩ xuất hiện.

Anh cúi đầu tìm được môi của cô, hôn sâu xuống, từ không nhanh không chậm đến nóng bỏng vội vàng, lúc tách ra Tống Nguyệt Minh nhíu mày: “Em cảm thấy sau quãng thời gian em uống thuốc, giờ nếm cái gì cũng ra vị đắng.”

“Ngọt, may là không cần uống nữa.”

Tống Nguyệt Minh cũng cười, giờ đến kỳ kinh nguyệt cô quả thật thoải mái hơn trước rất nhiều, uống thuốc cũng rất đáng giá. Tháng này vẫn phải nhớ kĩ tránh thai, đến tháng sau bọn họ có thể chuẩn bị có con.

Hiển nhiên là cô không tập trung, Vệ Vân Khai không phục hôn lại lần nữa, nụ hôn mang theo dục vọng chiếm hữu cùng bá đạo nồng đậm.

Tống Nguyệt Minh giật giật thân thể, bị hôn đến hoảng hốt, Vệ Vân Khai nắm tay cô kéo qua, ý cười thanh khiết đầy ý tứ, tuyệt nhiên không giống như là đang say mê chuyện này kia.

“Cửa còn chưa đóng mà.”

Vệ Vân Khai ôm cô đi tới đóng hai cánh cửa kia, may là cửa chính đã khóa nên không cần đi ra ngoài đóng cửa, sau khi trở về căn phòng ngủ không lớn không nhỏ cũng chỉ còn lại hai người bọn họ.

Tống Nguyệt Minh biết rõ anh thích bật đèn, cũng không quan tâm. Thật ra cô cũng rất thích nhìn dáng vẻ hiện giờ của anh.

Dường như giữa trời đất chỉ còn lại hai người bọn họ.

Ngày hôm sau rời giường, tinh thần sảng khoái, Vệ Vân Khai đi làm, Tống Nguyệt Minh ở nhà thu dọn quần áo mùa đông không dùng tới, lại thử tự may cho mình hai cái vỏ gối, đây là thứ không cần kỹ thuật nhất, nhưng mà khi làm rồi mới phát hiện, biết đan áo len không đồng nghĩa với việc biết làm thủ công, máy may này của cô thuần túy là vật trang trí!

Tống Nguyệt Minh đang nhìn vỏ gối rầu rĩ thì chợt nghe ngoài cửa có người gọi cô, là Ngụy Xuân Linh tới, cầm theo chiếc áo len phải hoàn thành không biết làm sao, cô ấy đan chiếc áo len này không thường xuyên cho lắm, mà hiện giờ sắp sửa hết mùa xuân rồi, cái áo len nhỏ kia của Hà Ninh Ninh mới chỉ sắp đan xong.

“Chị dâu, em không biết kết nút.”

Tống Nguyệt Minh nháy mắt mấy cái: “Xuân Linh, em biết dùng máy may không?”

“Em biết.”

Bình Luận (0)
Comment