#Share_by_CandyFamily
#vipTruyenGG.com
“Cái vỏ chăn này chị làm không tốt, em giúp chị một chút nhé? Vừa lúc chúng ta đổi việc!”
Ngụy Xuân Linh vui vẻ rạo rực đáp ứng, cô ấy còn sợ mình quá ngốc làm phiền tới chị dâu, giờ chính mình có thể làm chút chuyện cũng tốt, không nói hai lời liền bắt đầu may vỏ chăn, Tống Nguyệt Minh thì nhanh chóng kết nút cho cô ấy, áo len nhỏ màu hồng nhạt đã ra hình ra dáng.
Không lâu sau, hai người phân công hợp tác liền làm xong việc của nhau, lại bắt đầu nghiên cứu xem bộ của Hà Bằng Trình phải đan bao mũi thì mới ổn.
Lúc Vệ Vân Khai trở về, hai người chị dâu em gái trò chuyện rất vui vẻ, anh rất bất ngờ: “Xuân Linh tới lúc nào vậy?”
Ngụy Xuân Linh đối với Vệ Vân Khai có chút câu nệ, cười nói: “Em tới hồi chiều, em không biết kết nút áo len.”.
“Ngồi xuống đi, đứng dậy làm gì.” Vệ Vân Khai cũng buồn bực, ba người chị em đều có chút sợ anh.
Tống Nguyệt Minh tinh mắt nhìn thấy trên xe của Vệ Vân Khai treo chiếc túi phân bón hóa học, đồ vật bên trong còn khẽ động đậy, cô tò mò đi qua: “Trong túi này có cái gì vậy?”
Vệ Vân Khai còn chưa kịp trả lời, trong túi truyền ra một thanh âm - -
“Gâu gâu!”
Tống Nguyệt Minh nhất thời trừng to hai mắt, mở túi ra, quả nhiên nhìn thấy một con chó săn nhỏ không lớn lớn ngồi xổm ở bên trong, khi nhìn thấy ánh mặt trời phản ứng đầu tiên của nó là sủa gâu gâu, màu lông trên lưng là màu đen, trên tứ chi là màu vàng, màu lông bóng loáng còn có một đôi con ngươi đen như mực lộ ra ý phòng bị.
“Em còn tưởng rằng anh đã quên!”
Vệ Vân Khai ôm chó săn ra, cười nói: "Sao anh lại quên được, chó nhà người ta vừa mới sinh, ra khỏi ổ rồi mới có thể ôm về được.”
Tống Nguyệt Minh nhẹ nhàng sờ sờ đầu chó săn nhỏ: “Đẹp, em thích lắm!”
Ba và ông nội đều từng nuôi chó săn, mười phần uy vũ, đáng tin, cô vốn tưởng rằng sẽ tìm không thấy chó săn, ai dè Vệ Vân Khai vô thanh vô tức đem về một con!
Vệ Vân Khai mỉm cười, đem chó săn nhỏ nâng ở trong lòng bàn tay khẽ vuốt: “Em thích là tốt rồi, chúng ta nuôi dưỡng nó thật tốt, để nó giữ nhà luôn đều không thành vấn đề!"
“Vậy ta đặt tên cho nó đi?”
“Em chọn đi.”
Tống Nguyệt Minh thốt ra: “Vậy gọi nó là Vượng Tài đi.”
“...... Được.”
Trong lúc anh trai và chị dâu nói chuyện, Ngụy Xuân Linh đứng một bên nghe, nhất thời không biết mình có nên lên tiếng hay không. Chờ Tống Nguyệt Minh gọi cô ấy đi xem chó săn cô ấy mới đi qua, nhưng cũng ở lại không bao lâu liền đi, nói muốn về nhà sớm một chút, hôm nay cô ấy tới chính là vì muốn Tống Nguyện Minh dạy cô ấy mà thôi.
Tống Nguyệt Minh tìm đồ ăn cho chó săn nhỏ, cũng không phải không phát hiện sự khác thường của Ngụy Xuân Linh, khó hiểu hỏi: “Tại sao bọn họ đều sợ anh thế?”
Vệ Vân Khai đỡ trán: “Anh không hung dữ, chỉ là bọn họ không thích lại gần anh, lâu dần đã hình thành thói quen.”
Con trai khác với con gái, lúc Vệ Vân Khai đến nhà cũng đã hơn mười tuổi, cho dù Ngụy Căn Sinh không nói, người khác cũng biết anh là tiểu thiếu gia từ kinh thành tới, hai người anh trai còn đỡ, chị em gái đều cẩn thận từng li từng tí, mà Ngụy Xuân Hoa sợ anh thuần túy là bởi vì sợ anh hỏi về thành tích.
“Anh vốn còn cho rằng em cũng sẽ sợ anh.” Lúc cứu cô, Vệ Vân Khai không nghĩ nhiều, nhưng cứu người xong anh liền muốn rời đi, miễn phải nhìn thấy người khác khóc sướt mướt.
Tống Nguyệt Minh thần sắc khẽ động, nếu như cái gì cũng không thay đổi, có lẽ trong nguyên văn Vệ Vân Khai đã cứu “Tống Nguyệt Minh”, chỉ là không lưu lại mà thôi.
Ý nghĩ này chỉ lóe lên trong chốc lát, cô đút cho Vượng Tài một ít bánh bao trắng đã ngâm nước ấm, mềm mại, không cần phí sức cũng có thể ăn, ở đây cũng không có chỗ mua thức ăn cho chó.
Vượng Tài không chịu ăn, vừa mới tới một môi trường mới nó còn chưa quen, Tống Nguyệt Minh và Vệ Vân Khai đặc biệt không tới ngắm nó, còn tìm ra một cái thùng giấy làm ổ cho nó, nó ở trong đó cũng coi như là ngoan.