Thập Niên 80 Tiểu Kiều Thê ( Dịch )

Chương 200 - Chương 200.

Chương 200. - Chương 200. -

Rất nhanh đã đến thời điểm phiên chợ, sau khi thu xếp ổn thỏa cho Vượng Tài, hai người lấy tiền và túi xong liền đi ra ngoài. Phiên chợ rất gần nơi này, hai người đi một lát là có thể đến. Hiện tại mới đầu xuân hàng hóa không nhiều nhưng đồ họ muốn mua đều có. Hai người mua năm con gà, người ta đưa đến tận nhà, còn một cái đậu hủ, năm cái đậu phụ khô, thấy có người bán tôm sông nhỏ còn sống, đang ở trong nước bơi rất hăng, Tống Nguyệt Minh rất lâu không ăn tôm nên lại mua tôm.

Đồ đạc này nọ đều mang về nhà, đun một nồi nước sôi, Vệ Vân Khai trực tiếp vặt lông thịt gà, lại dựa theo yêu cầu của Tống Nguyệt Minh móc nội tạng ra, máu gà đem bỏ vào trong một cái bát, gan gà tim gà cùng thịt gà trực tiếp nấu, đem gan gà cho Vượng Tài ăn.

Gà sau khi bị giết được bôi đều kẹo mạch nha lên toàn thân, lại treo gà lên để phơi khô, sáng mai dậy sớm vừa vặn có thể làm.

Gan gà nấu xong cắt thành miếng đem cho Vượng Tài, nó ăn rất vui vẻ, còn thích hơn ăn bánh bao trắng. Phải biết rằng chó trong thôn phần lớn đều được cho ăn cơm thừa hoặc là trộn cho ăn chút cám là có thể sống, nhưng Tống Nguyệt Minh nghĩ, nếu mình có điều kiện thì nuôi chó nhà mình cẩn thận một chút, còn mong nó giữ nhà giúp.

Tôm sông nhỏ mua về rửa sạch, đổ dầu cho hồi hương vào nồi xào, khi vớt ra thêm chút muối để mềm và thơm.

Bữa tối, Tống Nguyệt Minh ăn đến hài lòng thỏa dạ, chọc cho Vệ Vân Khai nhìn cô vài lần.

“Trên mặt em có hoa à?”

“Không phải, mặt em cuối cùng cũng có chút thịt rồi.”

Tống Nguyệt Minh sờ sờ mặt: Em không cảm thấy em béo mà, cũng không biết em bây giờ được bao cân.”

“Có một biện pháp.”

“Là gì?”

Vệ Vân Khai nhịn cười: "Trong nhà có một cái cân móc, em chui vào trong bao tải sau đó anh xách em lên cân.”

“... Không cần đâu, cám ơn.” Cô mới chỉ thấy bà nội cân cho chó mèo như vậy thôi.

“Bây giờ cũng rất đẹp rồi, béo thêm một chút cũng không sao.”

Kiểu an ủi như này Tống Nguyệt Minh chỉ nghe một nửa, nửa sau cô sẽ xem xét lại: “Đợi hôm nào ấm áp một chút em sẽ bắt đầu tập thể dục.”.

Vệ Vân Khai đưa tay xoa mặt cô: “Buổi tối cũng được đấy, anh tập cùng em.”

Tống Nguyệt Minh không nói gì, hơn nữa cảm thấy đề nghị này cũng không tệ lắm, có thể tiêu hao năng lượng cũng rất sung sướng, một mũi tên trúng hai đích.

Hiện tại thời tiết đã ấm áp hơn so với mùa đông, buổi tối Tống Nguyệt Minh mặc càng mỏng manh hơn một chút, nháo lên cũng không sợ chăn đắp không kín rồi sẽ bị cảm lạnh. Tóc cô rơi tán loạn nơi đầu vai, nhìn trông đặc biệt quyến rũ động lòng người.

Vệ Vân Khai đem cô đặt lên trên người mình, luôn cảm thấy rằng kết hôn đã được một thời gian rồi mà sao anh còn mất bình tĩnh như vậy chứ.

Qua một buổi tối phong phú, Tống Nguyệt Minh rời giường sớm, gà đã bôi kẹo mạch nha phải cho vào nồi chiên dầu rồi sau đó cho vào nồi kho, hôm nay cô phải bận rộn một đoạn thời gian, Vệ Vân Khai hai ngày nay công việc bận rộn, ăn cơm xong rất nhanh đã phải đi.

Tống Nguyệt Minh đem gan gà còn lại cắt ra đút cho Vượng Tài, tối hôm nó qua kêu một lúc, thế này đã coi như vô cùng ngoan rồi. Cô muốn nhanh chóng thành thạo việc cho chó ăn, nhìn nó ăn xong gan gà lại cho nó thêm chút nước, cô mới đứng dậy đi làm gà quay.

Lúc chiên dầu có chút hương thơm bay ra, đợi đến khi đem gà quay bỏ vào trong nồi kho tới tỏa hương, giữa cánh mũi đều là hương thơm, lại thêm vào dưới bếp một cây củi gỗ thật dài, Tống Nguyệt Minh cầm một quả táo gọt vỏ, vừa nghe radio vừa ngồi ở trong sân ăn chậm rãi. Một lát sau cô nhận thấy cửa bên hai viện kia có chút động tĩnh, lại nhìn qua khe hở dưới cửa có hai cái chân, là chân của trẻ con, cô chỉ ngồi tại chỗ không nhúc nhích nhìn thoáng qua.

Gà quay làm xong, hương thơm tỏa ra tứ phía. Tống Nguyệt Minh đặt toàn bộ vào trong một cái chậu lớn bưng đến đặt tại nhà chính.Con cái nhà nào đều phải dựa vào điều kiện của cha mẹ nhà đó mà sống, không có đạo lý là cô nhỏ như cô phải có trách nhiệm nấu cho con cái nhà người ta ăn, lại còn vừa tốn sức vừa không thu lại được gì.

Trong viện mới rốt cuộc không có ai đến quấy rầy thanh tịnh, Tống Nguyệt Minh trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cô mềm lòng lại nghẹn khuất, hạ quyết tầm rồi lại có chút không dễ chịu, cho và muốn khác nhau như vậy đấy. Phàm là hai người chị dâu kia không chọc người ta phiền chán thì cũng không đáng để cô so đo tính toán như vậy.

Bình Luận (0)
Comment