Thập Niên 80 Tiểu Kiều Thê ( Dịch )

Chương 201 - Chương 201.

Chương 201. - Chương 201. -

Thừa dịp gà quay còn nóng, Tống Nguyệt Minh tự mình xé ra ăn chút thịt ở đùi gà, thơm mà không ngấy, thế mà lại giống với hương vị trong trí nhớ của cô đến tám phần, nguyên liệu kho gà có thể mua được ở nơi này không đầy đủ, có lẽ về sau có thể làm tốt hơn.

Đợi đến tối Vệ Vân Khai trở về, hai người cùng ăn cơm tối, xé phần gà quay bị mất một chân ra để hai người ăn,sau đó cả thịt lẫn xương gà đều đưa một chén qua cho viện cũ, là Vương Bảo Trân nhận lấy, lúc nhận còn mang theo sắc mặt vui mừng.

“Đây là con tự mình làm?”

“Mua ăn không ngon, ngày mai cha con mừng thọ năm mươi tuổi, con phải mang gà quay về biếu ông ấy.”

Vương Bảo Trân ngừng cười, bà không hề biết điều này, còn tưởng rằng là cô chuẩn bị ngày mốt mừng thọ ông nhà, ngoài miệng lại rất nhanh nói tiếp: “Ôi, cha ruột của con vừa vặn nhỏ hơn cha chồng con năm tuổi.”

Tống Nguyệt Minh cười cười: “Kém một ngày.”

“Đúng đúng đúng.”

Thức ăn đã được đưa đến, Tống Nguyệt Minh liền trở về. Cửa của tân viện đóng chặt chẽ, Vương Bảo Trân đứng ở đằng kia nhìn, hé miệng, hai vợ chồng này hiển nhiên là Tống Nguyệt Minh làm chủ, bà lại không kiểm soát được người ta, thật đúng là......

“Đứng ở đó làm gì, người ta biếu bà gà quay còn không được hay sao?”

Bà cụ Ngụy gọi một tiếng, trực tiếp đánh tỉnh Vương Bảo Trân, bà chỉ đành phân cho mẹ chồng một ít, bà cụ già sắp tám mươi tuổi này còn sống rất tốt...

Con gái cùng con rể mang theo lễ mừng thọ vẻ vang mà tới, Tống Vệ Quốc vui vẻ vô cùng, hai con gà quay, hai cái bánh nướng kẹp thịt sáu cái không kẹp thịt, hai mét vải trắng chuẩn bị để Tống Vệ Quốc làm áo sơ mi, đồ hộp, táo cùng hai bình rượu, nhìn thế nào cũng thấy ưng.

Hoàng Chi Tử nhìn Tống Vệ Quốc cười nhe răng không thấy ánh mặt trời, ghen tị hừ một tiếng: “Không có tiền đồ.”

Tống Vệ Quốc cười ha hả: “Dù sao mỗi năm sinh nhật tôi tới trước bà, bà chờ tới tháng năm rồi cũng sẽ được.”

“Phi phi phi, ông còn vươn tay muốn đứng lên, nhận lấy đi!”

Nói giỡn thì nói giỡn vậy, Hoàng Chi Tử vẫn đến phòng bếp nấu cơm, Tống Kiến Binh nay dậy thật sớm đi cắt về năm cân thịt, còn Vương Quyên làm hai đôi giày vải, mỗi người đều hiếu thuận tri kỷ, có con cái như vậy lòng bà cũng cao hứng.

Hôm nay là ngày tốt, lại không có bao nhiêu việc đồng áng, sau khi Hoàng Chi Tử bảo Tống Kiến Cương đi mời bà cụ Tống tới, bà liền cùng Vương Quyên bận rộn ở phòng bếp, Tống Nguyệt Minh cũng đến hỗ trợ.

Hoàng Chi Tử mạnh tay nấu hết cả 5 cân thịt, một nửa cắt thành miếng nhỏ rồi đem nhúng bột, trứng làm thịt lợn chiên, còn có thể dùng để làm thịt lợn chiên sốt, làm thịt xào cải trắng, lại nhờ Tống Nguyệt Minh dạy bà làm thịt kho tàu, còn có gà quay, lại làm khoai tây thái sợi trộn mát mẻ. Bà sực nhớ ra con gái mình còn thích ăn rau xanh , nhưng rau xanh mùa này thật sự rất ít, may thay phần lõi cải trắng trong thịt xào cải trắng non mềm, đem cắt thành sợi nhỏ rồi thêm chút dấm muối trộn lên, vậy là một bàn đồ ăn đã hoàn chỉnh rồi.

Trong lúc phòng bếp bận rộn, Hoàng Chi Tử hăng hái bừng bừng hóng kịch với Tống Nguyệt Minh: “Mẹ nghe người ta nói cô nhỏ của con bị người ta đánh.”

“Vì sao thế mẹ?”

“Mẹ không rõ lắm, cô ta rén không dám chường mặt ra ngoài, nhưng vết thương trên mặt không thể giấu mãi. Nghe nói là mẹ chồng của cô ta đánh đấy, ha ha ha, đáng đời!”

Tống Nguyệt Minh sờ sờ mũi: “Mẹ, sao mẹ lại biết?”

“Có người trong làng của chúng ta vào thành, đúng lúc nhìn thấy, đi hỏi thăm người khác mới biết được đấy.” Hoàng Chi Tử căn bản không nhìn thấy con gái mình đang chột dạ, bà đã sớm quên chuyện Tống Nguyệt Minh hỏi mình, trong tiềm thức bà nghĩ rằng con gái mình cho dù buồn bực trong lòng cũng sẽ không làm ra chuyện gì quá phận.

Tống Nguyệt Minh gật gật đầu, cho dù mẹ ruột có thể đoán ra cô cũng không sợ, tóm lại là bà luôn đứng về phía về mình. Có điều thừa dịp Vương Quyên đi ra ngoài, lúc cô đưa tiền cho Hoàng Chi Tử thì từ mười đồng đổi thành hai mươi đồng, nhiều hơn mười đồng, xem như... phí bịt miệng.

Hoàng Chi Tử từ chối: “Đưa tiền cho mẹ làm gì, đưa đồ là đủ rồi! Mẹ không cần, không cần!”

“Mẹ, mẹ giữ lại làm tiền tiêu vặt đi, con cũng không thể cho mẹ nhiều được.” Tống Nguyệt Minh nhất quyết phải cho bà.

Bình Luận (0)
Comment