“Như vậy không được, vợ chồng các con đều dựa vào tiền lương của vân Khai sống qua ngày, chỗ này chắc là hơn nửa tháng tiền lương rồi, mẹ không thể nhận được!”
Tống Nguyệt Minh suy nghĩ một chút: “Hồi đầu năm mới con có đem một chút đồ này nọ đi bán, số tiền này anh ấy cũng không biết có bao nhiêu, khi nào con hết tiền, con lại đến hỏi mẹ.”
Hoàng Chi Tử không hỏi kỹ, nhưng rốt cuộc vẫn nhận lấy tiền. Vào thời điểm này năm ngoái, bà vì lo cho con gái mà muốn rụng tóc, năm nay cô liền biến thành áo bông tri kỷ. Cho tới khi từ phòng bếp bưng thức ăn ra ngoài, bà đắc ý nhìn thoáng qua Tống Vệ Quốc, ông có gà quay còn tôi có tiền! Tôi có tiền!
Tống Vệ Quốc không rõ nguyên do, đồ ăn còn chưa mang lên toàn bộ đã kêu lát nữa muốn cùng con rể uống nhiều rượu một chút: “Con uống say thì cha kêu hai anh đưa vợ chồng con về, hay các con muốn ngủ lại đây cũng được!”
“Cha, ngày mai là đại thọ của ông xui bên đó, không về không được.”
“Hừm, trùng hợp vậy? Vậy có rảnh cha cũng phải tìm tới cùng ổng uống vài chén!”
Hoàng Chi Tử lắc đầu: “Ông đúng là có bệnh mà.”
Tống Kiến Cương đỡ bà cụ Tống tới, trong tay còn cầm theo hai cái bánh nướng kẹp thịt sáng sớm Tống Vệ Quốc đưa tới cho bà cụ, tục ngữ nói: Con đại thọ mẹ chịu khổ, mua hai cái bánh nướng biếu mẹ già. Con cái đều hiếu thuận, bà cụ Tống quanh năm suốt tháng không thiếu phần ăn này, vừa đến đã nhìn thấy cơm nước phong phú cũng cao hứng, vậy nên cũng ăn cơm ngon miệng hơn nhiều.
Lúc chuẩn bị về nhà, trên người Vệ Vân Khai còn mang theo mùi rượu, Tống Kiến Binh cùng Tống Kiến Cương đều đã say khướt, Hoàng Chi Tử đi tiễn hai người bọn họ, lại đem một nửa phần thịt chiên đã chiên xong đưa cho con gái cầm theo.
“Hai người các con đi đường cẩn thận một chút!”
“Con biết rồi, mẹ, mẹ trở về đi!”
Vệ Vân Khai nói anh không say, Tống Nguyệt Minh cũng cảm thấy anh có lẽ là thật sự không say, ít nhất bọn họ bình an về đến nhà, không khiến cô ngã xuống đất.”
Về đến nhà, Tống Nguyệt Minh đi xem Vượng Tài trước. Buổi sáng lúc rời đi để lại bánh bao trắng và nước cho nó, đến giờ trong bát chuyên dùng để ăn uống của nó chỉ còn lại chút cặn thừa, nó thấy cô tới liền sủa gâu gâu.
“Ta đi cắt gan gà cho ngươi!”
Tống Nguyệt Minh còn tưởng rằng nó đang đói, vội vàng cắt một miếng gan gà đem tới. Vượng Tài vẫy đuôi ăn rất vui vẻ, nhưng ăn hai ba miếng liền không ăn nữa, bộ dáng còn rất cao hứng.
Vệ Vân Khai ngồi xổm một bên nhìn: “Tên nhóc này căn bản không đói sao?”
“Em cũng không biết......”
Có điều Vượng Tài thích ứng rất tốt, Tống Nguyệt Minh nhìn nó trong chốc lát rồi hỏi anh: “Anh có muốn đi ngủ một lát hay không?”
Vệ Vân Khai lắc đầu, sắc mặt rất bình thường, Tống Nguyệt Minh hồi tưởng lại một chút, bốn người đàn ông bọn họ uống một cân rưỡi rượu trắng, Vệ Vân Khai lại còn là người bị chuốc, để cho chắc chắn, vẫn nên để anh trở về phòng ngủ.
“À đúng rồi, ngày mai anh cũng đừng uống rượu nữa, biết chưa?”
“Anh không thường xuyên uống rượu.” Cha vợ đại nhân kêu uống rượu, không uống không được.”
Tống Nguyệt Minh sờ sờ phần bụng bằng phẳng có cơ bắp của anh, nhỏ giọng dặn dò: “Nếu qua một đoạn thời gian nữa chúng ta muốn có con thì trong khoảng thời gian này anh không thể uống rượu. Còn nữa, nếu anh uống thành bụng bia thì thật sự rất khó coi.”
Vệ Vân Khai ôm cô ngã xuống giường, rất nghe lời đáp ứng: “Được, anh sẽ không khiến em không thích đâu.”
Bình thường anh không kiệm lời như vậy,đáng vẻ ôm cô vào trong ngực không nỡ buông tay của anh thoạt nhìn có chút đau thương. Tống Nguyệt Minh suy tư một lát, thăm dò hỏi: “Vân Khai, có phải anh không vui không?”
“Không có, không có, mừng thọ cha, anh rất vui. Chỉ là anh nhớ tới cha và ông nội anh, trước kia ông nội mừng thọ cũng náo nhiệt như vậy, ông nội còn dụ anh uống chút rượu nữa.”
Vệ Vân Khai nói dông nói dài một ít chuyện năm đó, tràn đầy hoài niệm. Tống Nguyệt Minh ngoan ngoãn dựa vào ngực anh lắng nghe, thật ra nhiều năm qua, người đau khổ nhất chính là anh.