Sau khi anh nói xong, Tống Nguyệt Minh rót cho anh một ly nước ấm. Uống xong, anh liền nằm xuống ngủ, cô ngồi ở bên giường ngắn nhìn anh, chỉ cảm thấy so với lần đầu tiên nhìn thấy còn đẹp mắt hơn, nhịn không được cúi đầu hôn lên môi anh.
Có chút thích thích.
Sáng sớm hôm sau, Vệ Vân Khai rời giường tới trạm máy nông nghiệp, hôm nay anh thật sự không thể nghỉ, bận tới bận lui đến mười giờ lại chạy về chúc thọ Ngụy Căn Sinh, buổi sáng còn đặc biệt đến viện cũ báo trước. Ngụy Căn Sinh chỉ bảo anh cứ đi làm, một chút cũng không để ý.
Hôm nay là ngày trọng đại, con cái Ngụy gia đều sẽ tới, còn có con cái của họ. Tống gia chỉ ít hơn Ngụy gia một đứa con gái, nhưng hôm nay Ngụy gia náo nhiệt hơn Tống gia nhiều. Người khác nhau nên tặng lễ cũng không giống nhau, hai con gà quay còn lại cô đều đem qua, lại cắt thêm hai cân thịt, hai bình rượu cùng với hai mươi đồng Vệ Vân Khai đã lặng lẽ đưa qua. Hôm nay đông người, uống rượu trong bình quá lãng phí, Vương Bảo Trân đã sớm rót xong rượu trắng.
Không lâu sau khi ăn xong bữa sáng, Tề Thụ Vân và Mã Phượng Lệ liền mang theo con cái tới, bụng Tề Thụ Vân đã rất to rồi, chị ấy đỡ eo rất có dáng điệu của phụ nữ có thai, trong lúc hành động còn liếc mắt nhìn Tống Nguyệt Minh một cái.
Tống Nguyệt Minh căn bản mặc kệ chị ấy, ngồi xuống cái ghế đẩu chậm rãi bóc tỏi. Mã Phượng Lệ cũng lại gần, cầm lên được bỏ xuống được, khen cô không ngừng miệng, rõ ràng là đang lấy lòng.
Tống Nguyệt Minh câu được câu không nói chuyện với chị ấy, bóc tỏi xong đem phòng bếp lại thấy mấy đứa nhỏ đều trông mong vây quanh cửa phòng bếp, hai con gà quay bày ngay trên thớt, mục đích rất rõ ràng.
“Bà nội, cháu muốn ăn gà quay.”
Vương Bảo Trân nhìn sắc mặt Tống Nguyệt Minh trước, do dự có nên cho đứa nhỏ ăn hay không, dù sao gà quay này cũng do người kia đưa tới.
Tống Nguyệt Minh chỉ coi như không nhìn thấy, buông củ tỏi xuống rồi xoay người muốn rời đi, ai ngờ Vương Bảo Trân gọi cô lại, thấp giọng hỏi: "Nguyệt Minh, cái gà quay này ăn như thế nào vậy?"
Ý là hỏi cứ thế ăn hay là xé ra ăn.
“Mẹ, mẹ xem mà làm là được.” Tống Nguyệt Minh không muốn đắc tội ai, gà quay được đem tới là để ăn, huống hồ người ta vốn là muốn cho cháu trai cháu gái ăn.
Vương Bảo Trân suy nghĩ một hồi rồi cười với mấy đứa nhỏ: "Buổi trưa lúc ăn cơm chúng ta sẽ ăn, ban nãy không phải vừa mới ăn xong bữa sáng sao? Bà có mua kẹo cho các con, các con ra nhờ ông lấy cho ăn đi.”
Bốn đứa nhỏ đều lưu luyến không rời. Cương Tử chu miệng không vui, lần gần nhất được ăn gà quay đã cách đây rất nhiều tháng rồi, là lúc chú út kết hôn. Hơn nữa lúc gà quay được đem tới, Tống Nguyệt Minh còn đem hâm nóng lại, nóng hầm hập, còn mang theo mùi thơm. Xú Đản Nhi nhỏ nhất, cũng là đứa tham ăn nhất, nhóc còn chưa hiểu bà nội nói gì, vẫn cứ đứng đó chờ.
Không chỉ có bọn nhỏ ngửi thấy mùi gà quay, Tề Thụ Vân đỡ eo đi tới, nuốt nước miếng đang ứa ra: "Mẹ, gà quay này sớm muộn gì cũng phải mở ra, để cho bọn nhỏ ăn một chút đi. Nếu mẹ không muốn chạm tay vào thì để con làm cho!”
Mã Phượng Lệ trợn trắng mắt, nếu để Tề Thụ Vân động vào thì chính chị ta có thể ăn hết nửa con gà. Mã Phượng Lệ quay đầu nói: “Em dâu à, gà quay là do em làm, hay là em tới xé ra đi?”
Tống Nguyệt Minh làm như không nghe thấy, tay vẫn bóc tỏi, bóc hành, không chút nhàn rỗi nhưng cũng không hề than mệt.
“Không được, khách còn chưa tới, ăn cái gì mà ăn! Ăn kẹo trước đi!” Vương Bảo Trân hạ quyết tâm không được xé ra, đợi lát nữa con gái, con rể, cháu ngoại đến đầy đủ rồi, con gà quay đó phải còn nguyên con đặt lên bàn để giữ thể diện.
Bà nói xong liền muốn đem gà quay bỏ vào trong nồi hâm nóng, tránh cho đến buổi trưa sẽ nguội lạnh. Xú Đản Nhi trơ mắt nhìn bà nội đem gà quay bưng đi, vừa khóc vừa náo, sau đó trực tiếp ngã xuống đất lăn lộn, gào khóc: “Ăn gà quay, gà quay!”