Thập Niên 80 Tiểu Kiều Thê ( Dịch )

Chương 204 - Chương 204.

Chương 204. - Chương 204. -

Tống Nguyệt Minh ngay cả mí mắt cũng không nâng lên một chút, nhưng Ngụy Căn Sinh trong phòng chính nghe thấy liền đi ra ôm cháu nội nhỏ đi, dỗ nhóc, cho nhóc ăn kẹo. Xú Đản Nhi vẫn nhắm chặt hai mắt khóc, dáng vẻ kia so với Tề Thụ Vân giống nhau không chỉ một hai phần, cuối cùng Ngụy Căn Sinh phải lấy ra rất nhiều kẹo mới dỗ được. Ngụy Ái Quốc cùng với Ngụy Ái Quân ngồi ở trong sân chơi cờ tướng, căn bản không nghe thấy chuyện ầm ĩ này.

Cũng không còn sớm nữa, hai cô con gái đã gả chồng của Ngụy gia có lẽ một lát nữa là tới, thức ăn ở đây đều phải chuẩn bị sẵn, chờ người đến rồi trò chuyện một lát sau đó sẽ ăn cơm luôn.

Tề Thụ Vân đỡ thắt lưng, vẫn không chịu yên ổn như trước mà tùy tiện nói: “Em dâu ba à, nghe nói em nấu ăn ngon, bữa cơm hôm nay giao cho em đó, cho chúng ta nếm thử tay nghề của em xem sao.”

Mã Phượng Lệ cũng cười híp mắt tán dương: “Đúng vậy đó, ba đứa nhỏ nhà chị đều nói cô nhỏ nấu ăn ngon!”

Ngày thường trong nhà nếu muốn chiêu đãi khách hay có việc đại sự thì Ngụy Căn Sinh sẽ cầm muôi nấu ăn, nhưng hôm nay là mừng thọ, đương nhiên không thể làm phiền đến anh ấy nên hai người bọn họ liền đem nhiệm vụ nhìn như vinh quang này giao cho Tống Nguyệt Minh, ngay cả Vương Bảo Trân cũng có chút chờ mong nhìn qua.

Tống Nguyệt Minh nhướng mày cười: “Em nấu ăn vậy mọi người làm gì?”

Kêu cô ở phòng bếp chịu khói hun lửa đốt còn những người này uống trà nói chuyện phiếm, nằm mơ!

“Hầy, lúc em gả tới đây cũng là lần đầu tiên mừng thọ cha chúng ta, cũng không phải là muốn em nấu ăn để biểu lộ hiếu tâm đâu. Em ba đi làm còn chưa trở lại, lúc đến nhà cha vợ lại cần mẫn đến lạ.” Tề Thụ Vân không dừng miệng nói một tràng dài.

Tống Nguyệt Minh cười như không cười liếc chị ta một cái: “Con mắt chị dâu cả sắc bén thật đấy, chuyên nhìn chằm chằm chuyện nhà em.”

Tề Thụ Vân không khỏi nhớ tới dáng vẻ hung dữ của cô ngày đó, cười mỉa một tiếng rồi không dám nói nữa.

Vương Bảo Trân hòa giải: "Nấu cơm đi nấu cơm đi, xem xem rồi cùng làm đi.”

“Con không biết chị cả và Xuân Linh thích ăn cái gì. Mẹ, hay là mẹ xem rồi chuẩn bị đi, con làm trợ thủ cho mẹ.” Tống Nguyệt Minh cũng không nói là không làm việc, nhưng đồ nhà mình nên đem tới cũng đem tới rồi, Tề Thụ Vân cùng Mã Phượng Lệ đều mang theo một cân thịt tới, không có đạo lý đồ cô đem tới nhiều nhất còn bị hai người này sai khiến làm việc.

“Được.”

Vương Bảo Trân đương nhiên không dám ép buộc, người ta nói cũng không sai. Tề Thụ Vân kiếm nồi nấu, Tống Nguyệt Minh giúp đỡ cắt thịt, thịt heo này không tươi, tuy rằng không đến mức biến chất nhưng Tống Nguyệt Minh vẫn quyết định lúc ăn cơm sẽ không động tới.

Chuẩn bị thức ăn được một nửa thì Ngụy Xuân Linh và Hà Bằng Trình dẫn theo Hà Ninh Ninh tới. Bánh nướng kẹp thịt, rượu, trứng gà còn có một mét vải, rất giống người con đứng đắn mang quà về nhà mẹ đẻ mừng thọ. Một lát sau con gái lớn Ngụy gia, Ngụy Xuân Cần tới, chị ấy nhỏ hơn Ngụy Ái Quốc một tuổi. Năm đứa nhỏ Ngụy gia đứng xung quanh chị ấy, xiêm y bị giặt tới trắng bệch, bên người là hai cô con gái, anh chồng Tập Hữu Vi thoạt nhìn là người thành thật, lễ vật hai người xách theo còn thua kém một nhà Ngụy Xuân Linh. Bánh nướng kẹp thịt có hai cái, trứng gà chừng mười quả.

Không biết là đứa nhỏ nào ồn ào muốn ăn bánh nướng kẹp thịt, thuận tay mở đồ chị ấy mang tới ra. Trong cái bánh nướng to bằng cái đĩa chỉ có năm, sáu miếng thịt dê mỏng manh, chỗ thịt dê kia vốn dĩ thái miếng cực mỏng, một hai lạng thịt thái lát là có thể xếp thành một đĩa, mà thịt dê bên trong hai cái bánh nướng này cộng lại cũng không tới một lạng.

Tề Thụ Vân âm dương quái khí nói: “Xuân Cần, trong nhà chúng ta vẫn là em biết cách sống nhất.”

Mặt Ngụy Xuân Cần lúc trắng lúc đỏ, Vương Bảo Trân đau lòng con gái, Ngụy Căn Sinh còn trực tiếp trừng chị ta một cái, nói thẳng: “Con gái của ta chỉ cần tới thì mang tới cái gì ta cũng thích!”

Bình Luận (0)
Comment