Những người còn lại vừa nghe muốn chụp ảnh đều tranh nhau đánh giá xem quần áo của mình có thích hợp hay không, hận không thể về nhà thay bộ quần áo tốt nhất.
Mã Phượng Lệ sờ sờ tóc, lần trước chị ấy được chụp ảnh là lúc sinh Cương Tử, cả nhà đi chụp ảnh. Ánh mắt nhìn về phía tân viện không tự chủ được tràn đầy mãnh liệt, đợi tới khi Tống Nguyệt Minh cầm máy ảnh mới tới, tất cả mọi người đều vây quanh xem, hận không thể đưa tay sờ mó thứ đồ chơi mới mẻ này.
“Cái thứ này mất bao nhiêu tiền?”
“Nguyệt Minh, em thật sự biết chụp ảnh? Làm sao lại học được theo người ta vậy?”
“Ha ha ha, thật lợi hại, nghe người ta nói phải mấy trăm đồng đấy!”
“Chụp ảnh, chụp ảnh!”
Trận huyên náo không ngớt này kinh động tới bà cụ Ngụy vốn cơm nước xong liền trở về phòng, bà chống quải trượng đi ra run rẩy nói: “Chụp cho ta một tấm, ta chỉ có một tấm ảnh kia, một chút cũng không đẹp.”
Tống Nguyệt Minh đương nhiên đáp ứng, trong viện của Ngụy gia được dọn dẹp sạch sẽ lại đem một cái băng ghế đặt ở trước cửa nhà chính, cô ngồi ở một bên, những người còn lại đều đứng ở một bên hoặc là nhìn hoặc là nhỏ giọng nghị luận, chờ xem ảnh Tống Nguyệt Minh chụp ra là cái dạng gì, Tống Nguyệt Minh thong dong chỉ huy Ngụy Căn Sinh giúp bà cụ Ngụy thay đổi vị trí, nghiêm túc chụp cho bà một tấm ảnh.
Ngày hôm qua ở Tống gia chụp ảnh cho mọi người, bà cụ Tống cũng trịnh trọng y như vậy, những người tuổi tác đã cao muốn chụp ảnh đơn giản là muốn để lại cho con cháu một cái kỷ niệm, cũng khiến mình có thêm thể diện.
Bà cụ Ngụy chụp xong thì tới cha Ngụy mẹ Ngụy và con gái nhỏ Ngụy Xuân Hoa, Tề Thụ Vân và Mã Phượng Lệ cũng muốn đưa đứa nhỏ đến trước mắt, sáp tới đòi chụp một tấm.
“Cuộn phim không nhiều lắm, chụp riêng cho cha mẹ một tấm trước đã.”
Vương Bảo Trân có chút thẹn thùng, Ngụy Căn Sinh đại mã kim đao ngồi ở đằng kia, vì để tiết kiệm cuộn phim, Ngụy Xuân Hoa đứng ở giữa hai người, Tống Nguyệt Minh chỉ đạo hai người ngồi thân mật một chút, thuận lợi chụp được một tấm, lại chụp một tấm cho hai người.
Tề Thụ Vân ngượng ngùng tiến lại gần: "Em dâu, em dâu! Chị ấn theo trình tự thì đến lượt nhà chị rồi!”
Chị ta sợ vừa rồi nói quá nhiều khiến cho Tống Nguyệt Minh chán ghét, đồng thời trong lòng nói thầm, hai vợ chồng nhà em ba này cũng thật là ghê gớm!
Tổng cộng năm nhà, mỗi nhà chỉ có một tấm ảnh chụp chung, ai cũng không dám không nghe phân phó, mắt mở thật to, chỉ chờ Tống Nguyệt Minh nói chụp xong rồi mới dám động, một cuộn phim chỉ có thể chụp hai mươi bốn tấm, nhiều thêm một tấm cũng không có, mỗi nhà chụp xong một bức ảnh chung liền coi như hoàn thành.
Mã Phượng Lệ đẩy Cương Tử lên: "Em dâu à, em chụp cho đứa nhỏ nhà chị một tấm đi?”
Tống Nguyệt Minh căn bản không để mắt các loại ánh mắt của bọn họ, tính toán ngày hôm qua ở Tống gia chụp mười một tấm, nãy dùng hết chín tấm, còn có ảnh gia đình chưa chụp, cô nghĩ muốn để cho tám đứa nhỏ đứng cùng một chỗ chụp ảnh chung.
Tề Thụ Vân không dám nói nữa, đẩy Ngụy Ái Quốc ra, chị ta cũng muốn một tấm chụp chung với cha mẹ chồng, Ngụy Ái Quốc trừng mắt nhìn chị ta một cái, không muốn mở miệng.
Đúng lúc này ngoài viện Ngụy gia có một người tới, là con trai của trưởng thôn Ngụy Nguyên Siêu, anh ta cũng biết dùng máy ảnh. Vệ Vân Khai nhờ anh ta tới chụp ảnh gia đình cho cả nhà, nếu không thì Tống Nguyệt Minh đang chụp, ảnh gia đình lại không có mặt cô thì biết làm thế nào?
Tống Nguyệt Minh để lại ba tấm phim cho ảnh gia đình, chừng hai mươi người xếp hàng đứng cùng một chỗ, ngay cả hàng xóm cũng đến xem náo nhiệt.
"Ai chà, Căn Sinh nay mừng thọ, hai vợ chồng Vân Khai còn đặc biệt mượn máy ảnh tới chụp ảnh cho, thật hiếu thuận nha!”
“Đúng vậy, đúng vậy.”
"Ha ha, hai ông bà nuôi dưỡng hắn nhiều năm như vậy nếu như không hiếu thuận một phen sẽ không tránh khỏi bị người đâm sống lưng mắng chết. Cũng không nhìn xem gia đình con cả, con thứ hai là cái đức hạnh gì, theo tôi thì hai ông bà này thực nhát gan.”
“Nói nhỏ một chút!”
“Tôi cũng không phải tên ngốc!”