Thập Niên 80 Tiểu Kiều Thê ( Dịch )

Chương 207 - Chương 207.

Chương 207. - Chương 207. -

Ngụy Nguyên Siêu rất nghiêm túc chụp ra ba tấm, cuộn phim tiêu hao hầu như không còn, Vệ Vân Khai tiếp nhận máy ảnh đưa cho Tống Nguyệt Minh, lại cùng anh ta bắt chuyện, mấy đứa nhỏ vây quanh Tống Nguyệt Minh không ngừng hỏi này hỏi kia, ầm ĩ khiến Tống Nguyệt Minh nhức cả óc.

Hôm nay đến chạng vạng Ngụy gia mới lục tục tản ra, Ngụy Căn Sinh đem hai mươi đồng kia nhét qua: “Hai người các con rửa ảnh còn phải cần tiền, tiền này trả lại cho cha cũng quá chiếm tiện nghi của các con rồi.”

Vệ Vân Khai không chịu nhận, từ chối đi từ chối lại nửa ngày, Ngụy Căn Sinh giả bộ tức giận, để lại tiền rồi rời đi.

Tống Nguyệt Minh đang nằm ở trên giường xoa trán, Vệ Vân Khai tiến vào đặt tiền lên bàn: "Lát nữa em cất đi, buổi tối muốn ăn gì?"

Khoản tiền này đưa tới trong tay cô, cô thực sự không muốn nhận, Vệ Vân Khai vẫn nhớ rõ thói quen thích sạch sẽ này của cô, cũng nhớ rõ buổi trưa cô tùy tiện ăn một chút trên bàn cơm liền dừng đũa, chính anh cũng chưa ăn được bao nhiêu, còn chưa tới giờ cơm đã đói bụng.

Tống Nguyệt Minh ngồi dậy suy nghĩ một lát: "Làm canh chua thịt viên?”

“Được.”

Lại là một bữa ăn phân công phối hợp làm, nhưng Tống Nguyệt Minh một chút cũng không phiền chán, ngược lại còn rất thích thú. Buổi trưa cô một chút kiên nhẫn cũng không có, bắt đầu nghĩ lại cảm xúc lúc đó là đúng hay sai.

Có điều ít nhất lúc ấy không khó chịu, Tống Nguyệt Minh cũng không muốn vì tức giận hai người kia mà quay đầu lại cãi nhau với Vệ Vân Khai, vậy thì quá ngang ngược, cũng may mắn Vệ Vân Khai biết phân biệt nặng nhẹ.

Ăn cơm tối xong, Tống Nguyệt Minh đi tắm rửa, cô vừa chà xát mái tóc ướt đẫm vừa đi ra, Vệ Vân Khai đi theo ngay sau cô, chỉ là quanh người càng chật vật hơn một chút.

Sau khi lên giường, hai người bắt đầu thương lượng chuyện muốn đi thị trấn.

Sau khi Vệ Vân Khai bận rộn xong với lúa mạch mới được điều đến thị trấn, trước đó Tống Nguyệt Minh cần chuẩn bị sẵn sàng. Vào trong thành làm cái gì liền trở thành vấn đề quan trọng nhất, năm trước cô đã muốn mua máy ảnh, chuyện của Tống Vệ Lan xuất hiện trái lại là một cơ hội, cô cần có một lý do hợp tình hợp lý để thuyết phục Vệ Vân Khai, khiến cho anh tin tưởng rằng cô biết chụp ảnh, chuyện kế tiếp cũng liền thuận lý thành chương.

Vốn dĩ kỹ thuật chụp ảnh của Tống Nguyệt Minh rất ổn, cha cô là một người đam mê chụp ảnh, từ nhỏ cô đã mưa dầm thấm đất, sau khi lớn lên còn đặc biệt học qua một đoạn thời gian, những kinh nghiệm kỹ thuật kia vào lúc này dùng để mở một tiệm chụp ảnh là dư dả.

Vừa vặn mua về máy ảnh lại đúng dịp sinh nhật của bô lão hai bên, Tống Nguyệt Minh vừa vặn có thể chém ra giả thiết về việc học chụp ảnh của tiểu thiên tài vô sự tự thông.

“Chúng ta nên mua nhà hay thuê nhà?”

Vệ Vân Khai xoa thắt lưng của cô, không chút do dự nói: "Mua.”

Thuê sân nhà người ta không đủ ổn định, trong nhà cũng không phải không có tiền, nếu như có con, anh không muốn con đi theo mà không có chỗ ở ổn định.

Tống Nguyệt Minh cũng nghĩ như vậy, thị trấn nhỏ cách tỉnh lị rất gần, tương lai tiền đồ phát triển rất xán lạn, cho dù về sau không thể dọn đi, lưu lại cho bô lão hai bên dưỡng lão cũng không tệ, tuy rằng cô cảm thấy bọn họ chưa chắc đã nguyện ý rời khỏi mảnh đất quê hương.

Nếu đã quyết định, hai vợ chồng cũng không phải là người lề mề, Vệ Vân Khai lúc này kêu người lưu tâm xem thị trấn có nhà nào muốn bán nhà hay không, nghe được người ta báo giá đều cực kì thấp, hơn một trăm đồng là có thể mua một cái nhà rất tốt.

Tống Nguyệt Minh cố ý dẫn dắt: “Đất trong thành về sau sẽ tăng lên rất nhanh sao? Mọi người đều muốn đi vào trong thành, cũng không biết trong thành giá cao bao nhiêu.”

Vệ Vân Khai như có điều suy nghĩ: “Sẽ tăng, tin tức tiết lộ ra tình thế càng ngày càng tốt, chờ sau này người trong thành phố ngày càng nhiều, đất đai và nhà cửa càng thắt chặt.”

“Vậy chúng ta có nên mua chút không?”

“Từ từ rồi hãy tính đi, tiền trong tay chúng ta vẫn chưa đủ nhiều.”

Đúng vậy, lúc nào cũng không chê tiền nhiều, Tống Nguyệt Minh ngẫm lại vàng mà mình chôn ở phía dưới phòng bếp liền nhịn không được rục rịch, nếu vàng tăng giá thì thu được bao nhiêu...

Bình Luận (0)
Comment