Thập Niên 80 Tiểu Kiều Thê ( Dịch )

Chương 208 - Chương 208.

Chương 208. - Chương 208. -

Không quá mười ngày, Vệ Vân Khai tìm được một nhà thích hợp, dành một ngày rảnh rỗi mang Tống Nguyệt Minh cùng nhau đến xem nhà.

Chủ nhà là một đôi vợ chồng già, bọn họ muốn đi tỉnh khác nương tựa con trai nên dứt khoát đem bán tiểu viện này đi. Nhà ở khu vực trung tâm thị trấn, cách nhà ga với cửa hàng bách hóa ước chừng một ngàn mét, độc viện độc môn gần lại đường cái lớn, nếu như đem vị trí cửa chính xây thành hai gian phòng là có thể làm mặt tiền của cửa hàng, chỉ là phòng ở bên trong có chút cũ, sân cũng rộng rãi, có một cái giếng nước. Hai bên là bồn hoa, trồng một ít hoa cỏ, theo hướng Bắc Nam có ba gian nhà ngói gạch xanh. Tường đã có dấu vết bong tróc, phòng bếp cùng phòng chứa đồ cũng rất tối, bố cục cơ bản là giống với tân viện.

Nếu như mua căn nhà này ở vài năm mà không tu sửa thì lại có chút kì quặc. Hai người không suy nghĩ nhiều liền quyết định, nếu mua căn nhà này thì phải đẩy nhanh việc xây dựng lại, chẳng khác nào là mua một khu đất. Cũng có một căn nhà mới nhưng vị trí không bằng nơi này, giá cả cũng cao hơn một chút.

Căn nhà này chào giá là một trăm tám mươi tệ, Tống Nguyệt Minh trả giá còn một trăm tư, chủ nhà lại e ngại số bốn không dễ nghe, đòi một trăm năm chục, đồng thời hứa hẹn các loại đồ dùng trong nhà đều được để lại.

Hai người rất nhanh chóng quyết định mua đứt căn nhà này rồi làm thủ tục mua nhà với cặp vợ chồng già, thủ tục hiện giờ còn sơ sài, chỉ cần ký vào hợp đồng rồi giao tiền, không lâu sau chủ nhân của căn nhà gần đường cái này liền biến thành Vệ Vân Khai và Tống Nguyệt Minh.

“Xây lại nhà thì tìm ai đây?”

Thực ra trong thôn cũng có thợ nề, những người thân quen lôi kéo quan hệ tốt tạo thành đội thi công, nhà ai muốn xây nhà thì mời người ta tới.

Vệ Vân Khai suy nghĩ một chút: “Trạm máy nông nghiệp và xây dựng đã mời mười mấy người tới. Anh có hỏi qua anh ta có thời gian không để trước khi làm việc đồng áng gấp rút xây nhà cho chúng ta.”

“Tốt.”

Đồng thời còn có một vấn đề khác, bên này xây nhà phải có chủ nhà tới giám sát, cái gì thiếu hay cái gì ít cũng đều là chủ nhà đi mua. Vệ Vân Khai còn có việc phải làm, không thể mọi lúc mọi nơi trong coi được, để Tống Nguyệt Minh làm lại không thích hợp lắm, hơn nữa tiền còn phải giao vào trong tay người này, nếu là người không đáng tin cậy thì cũng không an tâm, đang do dự thì Tống Kiến Quân xuất ngũ trở về.

Tống Nguyệt Minh mua một chiếc xe đạp dành cho nữ, vừa nghe được tin tức Tống Kiến Quân trở về liền đạp xe về, tiện thể đem sự tình chân tướng nói qua một lượt. Phản ứng đầu tiên của Hoàng Chi Tử là: “Tiền của hai con có đủ không?”

Tống Kiến Quân cũng lập tức tỏ thái độ: “Chỗ anh còn có tiền, không đủ thì cứ nói.”

Đây là mẹ ruột và anh trai ruột, Tống Nguyệt Minh lắc đầu: “Không cần đâu ạ, con đủ tiền mà, nếu không đủ con sẽ nói với người trong nhà.”

Xây nhà là chuyện lớn, em gái tới tìm mình hỗ trợ, Tống Kiến Quân không nói hai lời liền đáp ứng, huống chi anh ấy vừa xuất ngũ trở về, sau khi nghỉ ngơi hai ba ngày nếu không có chuyện gì làm cũng rất nhàm chán.

Về phần Ngụy gia bên này cũng chỉ có Ngụy Căn Sinh cùng Vương Bảo Trân biết hai người mua nhà ở trong thành, phản ứng của họ có hơi khác nhau.

Ngụy Căn Sinh rất vui mừng, có thể vào trong thành mua nhà ở chứng minh cuộc sống của hai người bọn họ càng ngày càng tốt, nhưng Vương Bảo Trân thoạt nhìn còn lưu luyến: "Nguyệt Minh, con cũng rời nhà à?"

“Bà sao lại nói những lời này, không phải cả hai vợ chồng chúng nó đều làm việc trên trấn à?”

Vương Bảo Trân giật giật miệng không nói gì, Tống Nguyệt Minh tỏ thái độ trước Vệ Vân Khai: “Mẹ, trong thành không xa nhà lắm, chúng con sẽ thường xuyên trở về.”

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Vương Bảo Trân nở nụ cười thỏa mãn.

Ánh mắt Tống Nguyệt Minh lóe lên nhưng cũng không nói lời nào. Nhà đã mua xong rồi, cũng nên lên kế hoạch chuyện sau này. Căn nhà cũ phải nhanh chóng tháo dỡ, kiểu dáng của nhà mới còn phải do tự bọn họ thiết kế, hoặc là người của đội thi công thương lượng với bọn họ.

Bình Luận (0)
Comment