Tống Nguyệt Minh nói qua về suy nghĩ của chính mình, vẫn là ba gian nhà ngói như cũ, phòng ngủ, nhà chính cùng một gian phòng có chức năng tương tự như tân viện, hai bên sân xây dựng một gian phòng bếp và một gian phòng chứa đồ, về sau sẽ là phòng tắm, lại xây thêm hai gian phòng trống nữa, để sau này bất luận là cho người lớn hay trẻ con ở lại thì thái độ nhà mình cũng phải bày ra trước.
Chỗ cửa lớn xây thành ba gian phòng mặt tiền dùng để làm tiệm chụp ảnh, trước sau đều xây một cánh cửa để thuận tiện cho việc ra vào.
Vệ Vân Khai đối với việc này không có ý kiến gì, rất nhanh liền đi tìm đội thi công thương lượng, chọn ngày lành đem tháo dỡ nhà cũ rồi xây lại nhà mới, Tống Kiến Quân trực tiếp mang theo chăn đệm lên thị trấn giám sát, yêu cầu duy nhất là nhờ Tống Nguyệt Minh thường xuyên làm chút đồ ăn ngon cho anh ấy. Anh ấy đương nhiên không biết sau khi em gái nhỏ của mình xuất giá, tay nghề càng ngày càng tốt, ăn xong một bữa liền nhớ mãi không quên.
Đây đương nhiên là một yêu cầu không thể đơn giản hơn, lần trước làm canh gà quay kho còn lại một ít, Tống Nguyệt Minh lại mua về năm con gà để luyện tập, lúc kho gà thêm một muỗng canh trước đó vào sẽ làm gà quay càng thêm mỹ vị. Tống Nguyệt Minh đưa một con qua, Tống Kiến Quân tham ăn một mình giải quyết hơn nửa, mà hai con khác dùng để mời đội thi công ăn cơm, một con khác đem cho cấp trên trạm máy nông nghiệp và xây dựng, còn một con cho Vệ Vân Khai cùng đồng nghiệp ăn cơm uống rượu, ăn bữa cơm giải thể trước.
Tống Nguyệt Minh bận rộn như vậy hơn nửa tháng, lại đi hỏi thăm tin tức của Tống Vệ Lan, không ngoài ý muốn nghe được tin tức mình muốn nghe.
Mẹ của Tiền Hữu Tài không phụ sự mong đợi của mọi người, đi đến nhà người ta mắng một trận nhưng kết quả lại chẳng vào đâu, bà lại an bài cho Tiền Hữu Tài xem mắt một lần nữa, Tiền Hữu Tài không muốn đi. Càng quá đáng hơn chính là con gái do vợ quá cố của Tiền Hữu Tài để lại khi đi học bị người ta tát một cái lại bị đá thêm một cước. Người đánh lại không phải là người xa lạ gì mà chính là con trai út của Tống Vệ Lan.
Lưu gia nào có lý do đi đánh người khác? Mẹ ruột làm chuyện xấu còn không cho người ta nói?
Bà cụ Tiền trong nháy mắt nổi trận lôi đình, bà chỉ có một đứa cháu gái, tuy rằng muốn có cháu trai nhưng đối với đứa cháu gái không có mẹ này chưa từng đối xử hà khắc, mấy người bọn họ nghiêm túc nuôi dưỡng đứa nhỏ này vậy mà giờ cháu gái bà lại bị người ta đánh, bà sao có thể vui vẻ được?!
Vốn là bà cụ Tiền dự định để qua một đoạn thời gian, xem xem Tiền Hữu Tài có còn mê ả đàn bà kia hay không, hiện giờ xem ra, nhẫn cái bà nội nhà nó, dám đánh cháu gái bà, vậy thì bà cào chết nhà nó!
Bà cụ Tiền trực tiếp vọt tới xưởng bánh bích quy, thừa dịp tan tầm bắt được Tống Vệ Lan, vả bôm bốp vào mặt bà ta năm, sáu cái mà vẫn còn chưa hết giận, giơ tay còn muốn đánh tiếp nhưng lại bị Tiền Hữu Tài đẩy ra.
Bà cụ Tiền dập mông, ngã sõng soài trên đất, bà trơ mắt nhìn con trai đi tới đỡ con tiện nhân kia mà trực tiếp ngồi dưới đất vỗ đùi gào khóc: “Tiền Hữu Tài, con là cái đồ vô lương tâm! Ả đàn bà này có cái gì tốt, con chờ nó nhiều năm như vậy cũng không thấy nó ly hôn để theo con. Không theo con thì thôi, nó còn dám để cho con trai nó đánh con gái con, Nữu Nữu đáng thương của bà, không có mẹ lại lòi ra người cha ghẻ. Nếu bà với ông nội một ngày nào đó không còn nữa, Nữu Nữu của bà sẽ sống như thế nào đây!”
Vốn giờ là thời gian tan tầm của xưởng bánh bích quy, người khác bị tiếng la hét om sòm của bà thu hút đến xem náo nhiệt, nhất thời xung quanh bị vậy chật như nêm cối.
Tống Vệ Lan đầu choáng mắt hoa, vừa kịp phản ứng nghe được nội dung bà cụ Tiền nói, khuôn mặt liền trắng bệch, không thể tiếp tục náo loạn ở xưởng bánh bích quy được!
Tiền Hữu Tài thở phì phò: “Mẹ, mẹ nói bừa cái gì vậy, con với Vệ Lan không có cái gì cả!”
“Tống Vệ Lan xúi con nó đánh con gái của con, nó làm chuyện trái lương tâm còn quay sang đánh ngược lại chúng ta. Bây giờ con lại che chở cho Tống Vệ Lan thì chính là không cần cha mẹ! Con nói con muốn đợi nó suy nghĩ vài năm, nó nghĩ ra cái gì rồi?”
Tin tức quá lớn!!