Thập Niên 80 Tiểu Kiều Thê ( Dịch )

Chương 211 - Chương 211.

Chương 211. - Chương 211. -

“Vậy nếu như anh đối xử với em không tốt, em sẽ không quan tâm anh bị đánh thành cái dạng gì, có điều em chỉ đang so sánh một chút thôi mà. Em thấy Xuân Linh phải chịu ủy khuất cũng rất nghẹn khuất.”

Vệ Vân Khai lắc đầu: “Người trong nhà không ra mặt thay em ấy trút giận là bởi vì Xuân Linh không cho đi. Hà Bằng Trình đối xử với em ấy cũng tạm được, chỉ là mẹ chồng quá khó chơi, vậy thì biết làm thế nào được?”

“Em có một biện pháp, anh có muốn nghe hay không?”

“Em nói đi.”

“Mẹ chồng của Xuân Linh chính bởi vì nhìn ra được hai vợ chồng họ hiếu thuận, tình cảm tốt mới dám làm loạn hằng ngày. Nếu như con trai không nghe lời bà ấy, biết kháng lại bà ấy không phải là được rồi à? Lại nói, Hà Bằng Trình đối tốt với Xuân Linh thì cũng nên biết đứng về phía em ấy, anh ta bảo vệ không được Xuân Linh lại còn nói đối xử tốt với em ấy, vậy thì mẹ chồng Xuân Linh mới có thể được nước bắt bẻ em ấy được chứ?”

Vệ Vân Khai như có điều suy nghĩ, Tống Nguyệt Minh sờ sờ mũi không ngừng cố gắng: “Anh xem nếu như hôm nay chúng ta đều giữ ba người bọ họ ở lại đây, chúng ta dạy dỗ Hà Bằng Trình một chút, để cho anh ta biết có chuyện gì, như vậy thì cuộc sống của Xuân Linh cũng sẽ dễ chịu hơn một chút?”

“Anh cảm thấy em nói có lý.”

“Đúng chứ? Vậy anh đi lừa anh ta, à không phải, giữ anh ta lại đi chứ.”

Vệ Vân Khai đáp ứng, một nhà Ngụy Xuân Linh ăn cơm trưa ở viện cũ, Hà Bằng Trình có chút ỉu xìu, hiển nhiên là chột dạ không dám đối mặt với một nhà cha vợ, hơn nữa ba người anh vợ đều ở đây, chỉ cần Vệ Vân Khai vừa mở miệng, anh ta phải uống rượu cùng, còn phải tiếp nhận dạy dỗ, một chầu này trực tiếp uống đến nửa buổi chiều.

Bầu trời buổi sáng còn trong lành, đến buổi chiều lại biến thành mây đen dày đặc, sấm sét vang dội sau đó mưa to tầm tã nối gót tới.

Ngụy Ái Quốc vừa nhìn, hung hăng vỗ vào bả vai của Hà Bằng Trình một cái: “Được rồi, chú còn say, hôm nay đừng trở về nữa!”

Viện cũ cũng không phải không có phòng, lúc trước năm đứa con còn nhỏ còn có thể ở lại, một nhà ba người ở trong phòng cũ của Ngụy Ái Quốc và Ngụy Ái Quân trái lại còn yên bình thoải mái.

Tống Nguyệt Minh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, thời tiết này biến hóa giống y như nguyên văn, thẳng đến buổi tối còn có từng trận sấm, cô rúc vào trong ngực Vệ Vân Khai náo loạn khiến cả người anh nóng như lửa đốt.

“Nguyệt Minh, gần đây tại sao em lại đối xử với anh tốt như vậy?”

“Em trước kia đối xử với anh không tốt sao?”

Vệ Vân Khai vội vàng lắc đầu: “Không phải là không tốt, lúc mới kết hôn em còn thường xuyên đẩy anh ra.”

Tống Nguyệt Minh vẻ mặt vô tội, nếu không cố kỵ gì đoán chừng cô đã sớm mang thai, lúc trước chẳng qua đơn giản là muốn tránh thai mà thôi, cô nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng nói một câu: “Bây giờ đã khác khi xưa mà.”

“Nói cũng đúng...” Anh bóp eo cô, ngưỡng mộ vẻ quyến rũ của cô.

Rất thành kính.

……

Hà Bằng Trình ở Ngụy gia hai ngày mới rời đi, anh ta bị dạy dỗ đến kinh sợ, chuẩn bị trở về nói chuyện nghiêm túc với mẹ mình. Ngụy Xuân Linh cùng với Hà Ninh Ninh ở Ngụy gia một tuần, hẹn ngày tới đón người, Ngụy Xuân Linh đợi đến buổi chiều cũng không thấy người của Hà Bằng Trình đến, cô ấy đang chuẩn bị tự mình trở về, lại nhìn thấy Mã Phượng Lệ vội vàng vàng vàng chạy đến viện cũ.

“Xuân Linh, không xong rồi! Em mau về nhà đi! Bằng Trình bị điện giật chết rồi!”

Tống Nguyệt Minh đang ở trong nhà đan chiếc váy nhỏ, chuẩn bị đưa cho Hà Ninh Ninh mặc. Đột nhiên cô nghe thấy tiếng khóc, thiếu chút nữa bị kim móc đâm vào tay, có chuyện gì xảy ra ở đây vậy?

Cô vội vàng mở cửa đi đến viện cũ, chỉ thấy Hà Ninh Ninh vẻ mặt hoảng sợ đứng ở trong sân, Ngụy Xuân Linh ngã trên mặt đất, cô ấy khóc nấc lên một cái rồi ngất lịm đi, Vương Bảo Trân đang vội vàng hoảng hốt ấn vào huyệt nhân trung của cô ấy.

“Mẹ, xảy ra chuyện gì vậy?” Giọng nói của Tống Nguyệt Minh có chút run rẩy.

Vương Bảo Trân không thể quay đầu giải thích, Mã Phượng Lệ nói với cô: “Bằng Trình bị điện giật chết rồi, người trong thôn của em ấy đến báo tin, Xuân Linh và Ninh Ninh phải nhanh chóng trở về.”

Tống Nguyệt Minh chỉ cảm thấy không thể tin được: “Sao có thể?”

Bình Luận (0)
Comment