Thập Niên 80 Tiểu Kiều Thê ( Dịch )

Chương 212 - Chương 212.

Chương 212. - Chương 212. -

“Thật vậy đấy, nghe nói là lúc em ấy muốn tới đón Xuân Linh, đang đạp xe đi đường thì thấy có một nửa sợi dây điện rơi xuống đất liền đi nhặt lên, vừa chạm phải đã ngay lập tức ngã xuống đất, lúc đám người lấy sợi dây điện ra thì người đã không còn thở nữa rồi.”

Lúc này Ngụy Xuân Linh bỗng nhiên mở mắt, nhìn thẳng phía trước: “Mẹ, con phải về nhà!”

“Về! Về!” Vương Bảo Trân hoang mang, con gái số khổ của bà!

Ngụy Xuân Linh lảo đảo, nghiêng ngả muốn đi ra ngoài, còn không quên kéo theo Hà Ninh Ninh. Người nhà Ngụy gia nghe được tin tức đều chạy tới, Ngụy Ái Quốc cùng Ngụy Ái Quân đưa Ngụy Xuân Linh trở về, Tống Nguyệt Minh đứng ở một bên, chỉ nghe được Ngụy Xuân Linh không ngừng thì thào tự lẩm bẩm: “Bằng Trình, Bằng Trình, Ninh Ninh còn nhỏ như vậy, áo len em đan cho anh còn còn chưa làm xong, sao anh đã đi rồi.....”.

Tống Nguyệt Minh quay mặt đi, lau nước mắt, đỡ lấy Vương Bảo Trân đang thất thanh khóc rống lên, trong lòng là một mảnh mờ mịt.

Người nhà họ Ngụy che chở Ngụy Xuân Linh và Hà Ninh Ninh trở về nhà họ Hà, người nhà họ Hà là một mảng tang thương, mẹ ruột Hà Bằng Trình ngồi dưới đất khóc không dậy nổi, cha anh ta ngồi xổm trên mặt đất không lên tiếng, hai mắt đỏ bừng, nhìn thấy thông gia mới chậm rãi đứng lên.

“Thông gia tới rồi..."

Ngụy Căn Sinh mấp máy miệng, không biết nên nói gì mới tốt, con gái mới kết hôn được ba năm con rể lại đột nhiên chết, chuyện này ai có thể nghĩ đến?

Ngụy Xuân Linh kéo Hà Ninh Ninh từ từ đi về phía nhà chính nhà mình, bên trong đặt thi thể của Hà Bằng Trình, anh ta đột nhiên chết, ngay cả quan tài cũng không có, anh ta nằm trên một chiếc chiếu, trên mặt phủ một tấm vải trắng.

Hà Ninh Ninh đi được một nửa không đến gần nữa, rụt rè nhìn về phía Ngụy Xuân Linh, phía sau còn có hơn mười đôi mắt đang nhìn chằm chằm hai mẹ con cô ấy.

"Bằng Trình!”

Ngụy Xuân Linh mặc kệ nhào tới, tiếng khóc bi thương, vừa khóc vừa gọi: "Bằng Trình, anh mở mắt ra, em về rồi! Anh mở mắt ra nhìn em đi!”

Hà Ninh Ninh sợ hãi, nắm lấy ống tay áo của Ngụy Xuân Linh cũng bắt đầu khóc.

Cảnh tượng này khiến cho người bên ngoài thở dài, đôi vợ chồng tuổi còn trẻ cứ như vậy mà âm dương cách biệt, làm cho người ta không đành lòng.

Mẹ Hà đang buồn bực khóc, nghe được giọng nói của Ngụy Xuân Linh thìchợt mở mắt ra đứng dậy, lao đến bên cạnh Ngụy Xuân Linh như một cơn gió, kéo cô ấy từ bên cạnh Hà Bằng Trình ra, Hà Ninh Ninh bị động tác này xô ngã xuống đất, mà mẹ Hà không quan tâm đi tới cào vào mặt Ngụy Xuân Linh: "Con còn có mặt mũi mà quay về, con hại Bằng Trình thành như vậy, lúc trước không nên để cho nó cưới con về nhà, đồ tang môn này! Đồ tang môn!”

Ngụy Xuân Linh chỉ khóc chứ cũng không đánh trả, nhưng những người vây xem cũng không để cho các cô tiếp tục đánh, hơn nữa điều này cũng không tôn trọng đối với người chết.

"Thím, bớt nóng đi, cũng không thể đánh, Bằng Trình còn ở đây, đừng kinh hãi cậu ấy. ”

"Đúng vậy, cũng đừng đánh nhau, nhanh chóng bàn bạc tang sự nên làm như thế nào đi. ”

Sau khi mẹ Hà bị kéo ra vẫn lải nhải mắng không ngừng, Ngụy Xuân Linh ngồi trên mặt đất không nhúc nhích, Ngụy Căn Sinh đi vào ôm Hà Ninh Ninh đang gần như sợ hãi ra, xoa đầu con bé nói đừng sợ.

"Thông gia, trước tiên chúng ta nói chuyện tang sự trước đi, đưa Bằng Trình đi trước, đừng để nó ra đi trong lo lắng.”

Mẹ Hà chỉ khóc không nói lời nào, cha Hà thở dài: "Nó còn trẻ, ngay cả một đứa con cũng không có, nếu không thì để cháu trai nó đưa nó đi.”

Gánh nặng phất cờ phướn và ném chậu đều là con trai, không có con trai thì tìm cháu trai trong nhà cũng được, anh cả và chị dâu nhà họ Hà chỉ đứng trong đám người không nói lời nào, nhà họ Hà có hai đứa con trai, cháu trai lớn nhất của Hà Bằng Trình là Hà Khánh Khánh trong nhà anh trai vẫn cùng Hà Ninh Ninh cướp kẹo ăn.

Ngụy Căn Sinh đương nhiên không có ý kiến, Hà Bằng Trình năm nay mới hai mươi ba tuổi, những người đứng ở đây đều là trưởng bối anh trai và chị dâu, tang sự của anh ta không thể làm lớn, nhưng cũng phải quy củ.

Trước khi làm tang sự phải báo tang với người thân, mời khách khứa đông đủ, làm quan tài mua vải trắng, đặt quan tài, còn có áo liệm, cũng không thể chậm trễ.

Bình Luận (0)
Comment