Nhà họ Ngụy đã biết việc này, nhưng vẫn phải có chủ sự đưa người có tang bố mẹ đi báo tang, hai ngày tang lễ Tống Nguyệt Minh bọn họ cần hóa vàng mã đưa tang.
Tống Nguyệt Minh nhớ Vệ Vân Khai khi đi làm về nghe được chuyện này đã đứng ở đó sửng sốt rất lâu, không dám tin nói: "Con cũng bằng tuổi anh ấy.”
Mấy ngày trước còn gặp nhau cùng ăn cơm, vậy mà nói chết liền chết.
Hai người im lặng ngồi đối diện, Tống Nguyệt Minh đành phải nhắc nhở anh: "Xuân Linh và Ninh Ninh sẽ bị mẹ chồng cô ấy trách cứ, sao không để người ta ở nhà xem.”
Vệ Vân Khai gật đầu, đến nhà cũ tìm Ngụy Căn Sinh nói chuyện.
Trước khi an táng xong, Ngụy Căn Sinh sai ba đứa con trai thay phiên nhau đến nhà họ Hà canh giữ, lý do cũng đã được chuẩn bị sẵn, Ngụy Xuân Linh mang theo đứa nhỏ ở nhà họ Hà một mình yếu đuối, tránh cho con gái bị khi dễ.
Trưởng bối không thể đi khóc cho vãn bối, Vương Bảo Trân liên tục lau nước mắt, vì con gái khổ mệnh của bà.
Tề Thụ Vân đang mang thai không thể đi làm tang sự, anh chị dâu cùng thế hệ là Tống Nguyệt Minh và Mã Phượng Lệ bọn họ, Tống Nguyệt Minh không biết tang sự phải làm gì, Mã Phượng Lệ vỗ ngực cam đoan cứ làm theo chị ấy là được.
Sau khi Ngụy Xuân Linh ra ngoài, trong sân nhỏ nơi Hà Bằng Trình ở đã có khá nhiều người, nếu không nói đến lúc này nhà nào có nhân duyên tốt hay không chỉ cần nhìn người tụ tập ở cửa là biết.
Hóa vàng mã chính là cầm giấy vàng đến nhà họ Hà, thêm tiền lễ của nhà mình, Tống Nguyệt Minh cùng Vệ Vân Khai bàn bạc về chuyện này, Tề Thụ Vân và hai nhà bọn họ cũng đưa ra như vậy.
Ngụy Xuân Linh là vợ, không thể canh giữ trước linh cữu, Tống Nguyệt Minh và Mã Phượng Lệ tìm thấy cô ấy ở trong bếp, hai mắt sưng lên như hạch đào, ôm Hà Ninh Ninh cứ ngơ ngác ngồi như vậy, khi cô ấy nhìn thấy người nhà mẹ đẻ đến, vành mắt lại đỏ lên.
"Chị dâu.”
Tống Nguyệt Minh thở dài một tiếng, ngồi xổm xuống nắm tay cô ấy, chỉ có thể an ủi nói: "Em phải chú ý thân thể, vẫn còn Ninh Ninh cần em chăm sóc.”
Mã Phượng Lệ cũng an ủi theo.
Ngụy Xuân Linh khóc không nói lời nào, Hà Ninh Ninh vốn đang ngủ lại tỉnh dậy, trong đôi mắt to đen trắng rõ ràng là sự hoảng sợ, hiển nhiên hai ngày nay đã bị dọa sợ không nhẹ, ngẫm lại cảnh tượng trong linh đường, Hà Khánh Khánh khiêng cờ phướn đang chơi đùa bên cạnh quan tài, lúc cảm ơn khách chủ sự phải gọi mấy lần mới không tình nguyện đứng lên đáp lễ dập đầu, hầu hết người quỳ bên cạnh quan tài đều là trẻ con và các thành viên trong nhà có bối phận thấp, tang lễ này nhìn thì có vẻ náo nhiệt nhưng lại không đủ trang trọng.
Đến buổi chiều, Ngụy Căn Sinh đến thêm tiền lễ, một thím nhà họ Hà nhắc nhở Ngụy Xuân Linh đi ra ngoài dập đầu tạ lễ cha, Ngụy Xuân Linh ôm Hà Ninh Ninh đi ra ngoài, quỳ xuống trước mặt Ngụy Căn Sinh.
Ngụy Căn Sinh khom lưng đỡ con gái dậy, thấp giọng an ủi: "Yên tâm, có cha ở đây.”
Tang lễ do nhà họ Hà lo liệu, nhưng quá trình Tống Nguyệt Minh chỉ nhìn sơ qua, mọi sự chú ý của cô đều đặt ở trên người Ngụy Xuân Linh.
Vào ngày đưa tang, người nhà họ Ngụy đều đến, đến lúc quan tài được niêm phong Ngụy Xuân Linh mới được đưa đến nhà chính nhìn Hà Bằng Trình lần cuối cùng, lúc này cô ấy đã không thể khóc được nữa, càng không thể để nước mắt rơi vào trong quan tài, Ngụy Căn Sinh cũng ở đây, kéo Ngụy Xuân Linh miễn cho cô ấy thất thố.
Hà Bằng Trình chỉ là có một cô con gái ruột là Hà Ninh Ninh, phải khoác áo liệm ra đồng đưa tiễn, Hà Ninh Ninh còn quá nhỏ, Ngụy Xuân Linh giao con bé cho một người chị dâu có quan hệ tốt chăm sóc.
Quan tài được hơn mười người khỏe mạnh khiêng lên xe, sắp đưa tang, Tống Nguyệt Minh được Vương Bảo Trân dặn dò ở cùng với Ngụy Xuân Linh, ngay khi đoàn tang lễ vừa ra khỏi cửa, cô sẽ kéo Ngụy Xuân Linh ra ngoài, đội ngũ đưa tang đi về phía tây, Ngụy Xuân Linh muốn đi về phía đông.
Từ đó, âm dương cách biệt, mỗi người một ngả.