Chị Hà đứng dậy, hung dữ nói: "Bà dám nguyền rủa Khánh Khánh của tôi!”
"Tôi nguyền rủa chỗ nào, đó là cha mẹ không giáo dục tốt, không cho nó tích đức! Liên quan gì đến tôi!”
"Được rồi, đều nói ít lại hai câu đi!”
Mọi người đang tranh cãi không ngớt, thì thôn trưởng đến, vừa nhìn cảnh tượng này lập tức nhíu mày: "Mới chôn cất người xong đã ồn ào báo hiếu, chú em, như vậy cũng quá mất mặt đấy?”
Cha Hà chế giễu: "Còn không phải tại không có cách nào khác sao.”
Vệ Vân Khai đưa một điếu thuốc cho thôn trưởng, thuận tay nhét điếu thuốc còn lại vào trong tay anh, cười nói: "Chú Hà, người nhà chúng tôi cũng không phải cãi nhau, chúng tôi chỉ là đang thương lượng xem em gái và cháu gái của tôi bây giờ phải làm sao, sợ hai mẹ con cô ấy chịu thiệt, xin chú đến giúp đỡ để bảo vệ công lý.”
Thôn trưởng Hà cầm điếu thuốc kia cười tủm tỉm: "Đúng vậy, Bằng Trình còn trẻ như vậy mà đã đi rồi, để lại hai mẹ con cô ấy quá đáng thương, về sau cháu gái này còn cần người nhà mẹ đẻ các người chăm sóc nhiều hơn, chúng ta ngồi xuống thương lượng thật tốt, không thể làm ầm ĩ.”
"Đó là tất nhiên.”
Nhưng mẹ Hà không coi trọng điều đó, vặn cổ nói: "Nhà tôi không dám lấy con dâu tang môn, con gái nhà họ Ngụy mấy người mang đi đi, đứa trẻ này cũng không giống người nhà họ Hà tôi, đều mang đi cho tôi!”
Ngụy Xuân Linh bi phẫn ngẩng đầu: "Đi thì đi!”
Vương Bảo Trân đè cô ấy lại, Ngụy Căn Sinh bước tới nói chuyện, trong đôi mắt đục ngầu đều là sự uy hiếp: "Xuân Linh và Bằng Trình kết hôn sinh ra Ninh Ninh, không thể nói con bé không phải là con của nhà họ Hà cũng không phải con nhà họ Hà, thông gia nói lời này quá độc ác!”
"Đúng vậy!”
"Hừ, nếu không phải hai tang môn này nhất định phải về nhà mẹ đẻ, Bằng Trình sẽ chết sao?”
Vương Bảo Trân nhịn không được cười nhạo: "Con gái của tôi vì sao lại về nhà mẹ đẻ, còn không phải là vì có một bà mẹ chồng độc ác không phân biệt được đúng sai, cũng bởi vì một viên kẹo mà bà dám đánh con gái tôi, tôi còn chưa tính sổ với bà đâu, cậu ta không đi đón Xuân Linh, tôi không cho con gái trở về đây? Nói cho cùng đều là bởi vì bà thiên vị, bà thiên vị nên mới cãi nhau, mới để cho Xuân Linh về nhà mẹ đẻ, mới để cho Bằng Trình chết! Cậu ta chết bà còn muốn hại Xuân Linh và Ninh Ninh của tôi, bà già bà ác như vậy không sợ hồn của Bằng Trình buổi tối tới tìm bà sao!”
Mẹ Hà giật giật miệng, nhất thời không nói nên lời, khi phản ứng lại thì nhào tới ngồi trên mặt đất khóc gào lên: "Bằng Trình, con nhìn xem, vợ con còn có nhà mẹ đẻ của nó muốn giết mẹ con, con chết oan, sao con lại chết!”
Chị dâu Hà chột dạ lui về phía sau một bước, nắm chặt tay kéo Hà Khánh Khánh, nếu không phải bởi vì viên kẹo kia, cô ta còn lâu mới để con trai nâng cờ phướn ném chậu cho Hà Bằng Trình.
Cha Hà liếc mắt nhìn gia đình con trai cả, đứa con trai út đã qua đời, con dâu nhỏ tuổi như vậy nhất định sẽ không trông chừng, ông hít một hơi thuốc: "Thông gia, ông nói một chút nên làm thế nào đi.”
"Xuân Linh phải về với chúng tôi." Ngụy Căn Sinh cũng không sợ làm kẻ ác, Hà Ninh Ninh là con của nhà họ Hà, ông sẽ không chủ động đề nghị đưa đi, hơn nữa nếu có nhiều con, thì con gái ông cũng không dễ tái hôn.
Ngụy Xuân Linh ngẩng đầu lên: "Cha, con muốn đưa Ninh Ninh đi.”
Mẹ Hà quả thực cầu còn không được: "Được, vậy thì đi nhanh đi, nhưng lời tôi nói lúc trước, không được mang bất kỳ thứ gì ở đây đi!”
Vương Bảo Trân trong ngực nghẹn một hơi, tức giận đùng đùng nói: "Có cái rắm, mấy người đều chia nhà, nơi này đều là đồ của hai vợ chồng son bọn họ, Bằng Trình chết thì thuộc về Xuân Linh và Ninh Ninh, dựa vào cái gì không thể mang đi!”
"Không thể chính là không thể!”
Cha Hà mặc vợ khóc lóc om sòm, ngồi xổm trên mặt đất không nói một lời nào, trưởng thôn Hà từ đó hòa giải: "Chú em, đứa cháu gái này là cháu của nhà các người, nếu con để cho mẹ nó mang đi, đứa nhỏ cần đồ vật này nọ, nuôi lớn nó cũng cần tiền không phải sao? Thứ này vốn là của hai vợ chồng người ta, nhưng căn nhà này vẫn là nhà hai người, những thứ khác nên để cho người ta mang đi thì để cho người ta mang đi đi!”