Thập Niên 80 Tiểu Kiều Thê ( Dịch )

Chương 216 - Chương 216.

Chương 216. - Chương 216. -

Mẹ Hà không đồng ý, liên tục nói: "Ngụy Xuân Linh là người không nghe lời chồng, Hà Ninh Ninh và Bằng Trình một chút cũng không giống nhau, không phải con nhà tôi thì dựa vào cái gì phải bỏ tiền ra nuôi? Ông xem Khánh Khánh giống ba nó nhiều như vậy!”

Tống Nguyệt Minh vừa đặt Hà Ninh Ninh đang ngủ lên giường, đi ra nghe được lời của mẹ Hà cười lạnh nói: "Đôi mắt lác của cháu trai bà rất giống bà, nhưng tôi cảm thấy Hà Bằng Trình và chú Hà một chút cũng không giống, lẽ nào cậu ta không phải là con cháu của nhà họ Hà?”

"Bà nói bậy!”

"Vậy không phải bà cũng nói bậy sao? Chỉ cho phép bà nói không cho tôi nói, chẳng lẽ đây không phải là ỷ thế hiếp người sao?”

Vương Bảo Trân giống như tìm được điểm mấu chốt: "Đúng, bà đừng nghĩ đến việc bắt nạt con gái của tôi, ba đứa con trai của tôi đều đang đứng ở đây, bà dám nói một câu thử xem!”

Tống Nguyệt Minh bổ sung một câu: "Nếu thật sự không được, chúng ta còn có thể đến tòa án kiện, bà còn nói cái gì thì cái đó tuyệt đối không có khả năng.”

Người nhà họ Ngụy không hề sợ hãi chút nào, mẹ Hà chỉ có thể khóc lóc om sòm, nhưng rất nhiều người đều không phải ở đây nhìn bà khóc lóc om sòm, trưởng thôn Hà không lấy không một gói thuốc lá, sau khi hòa giải, Ngụy Xuân Linh mang Hà Ninh Ninh đi, về sau không phải con của nhà họ Hà, đồ đạc của hai hai vợ chồng Ngụy Xuân Linh muốn lấy đi toàn bộ, chỉ có sân và phòng là của nhà họ Hà.

Ngụy Căn Sinh gật đầu: "Cảm ơn ông, như vậy là được rồi, cháu ngoại tôi nuôi được, cũng sẽ không moi tiền của nhà họ Ngụy!”

Trưởng thôn Hà khen ngợi: "Anh em sáng dạ!”

Nếu mọi việc đã giải quyết xong, trưởng thôn Hà rút lui, Vệ Vân khai đưa ông ra ngoài, chờ khi anh trở về, mẹ Hà từ trên mặt đất đứng lên, giục Ngụy Xuân Linh nhanh chóng rời đi, không cần ở lại nhà họ Hà.

"Còn chưa lạy đáp lễ, cũng chưa qua bốn chín ngay, đã đuổi người đi?”

Mẹ Hà bĩu môi: "Có cháu trai của nó, con gái ở lại đây cũng vô dụng, hai người tang môn này tôi không dám giữ lại!”

Ngụy Xuân Linh lau nước mắt, quay đầu định đi ra ngoài, Tống Nguyệt Minh giữ chặt cô ấy: "Sao lại ngốc như vậy, Ninh Ninh và đồ đạc của em cũng không mang đi!”

Vương Bảo Trân dẫn theo Tống Nguyệt Minh và Mã Phượng Lệ đi thu dọn đồ đạc, máy may chăn màn của hồi môn tất cả đều chuyển đi, ngay cả một cái ghế cũng không chừa, chị dâu Hà ở một bên nhìn muốn nói lại không dám nói, máy may này là lễ vật, cô ta vẫn muốn nó!

Không bao lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng máy kéo, khi đi ra ngoài nhìn Ngụy Ủng Quân lái máy kéo tới, đến sân liền nói: "Anh Khai bảo anh đến đón Xuân Linh.”

Bây giờ thì không sao, của hồi môn được chất lên xe mang đi, Tống Nguyệt Minh chuyển đến phòng bếp ngay cả nồi sắt cũng bảo Vệ Vân Khai dỡ xuống, trong sân chỉ còn một cái nồi sắt dùng tạm, nhìn cô muốn đi lấy, chị dâu Hà vội vàng ngăn lại: "Đó là nồi sắt của nhà mẹ chồng tôi, đãi khách nấu cơm mới cầm tới, cái này cô không thể lấy đi.”

Thế lực của người nhà họ Ngụy rất lớn, người nhà họ Hà nhiều nhất chỉ có thể ở một bên nhìn, không dám ngăn cản, nghe vậy đều nhìn về phía cái nồi sắt lớn kia.

Trong nồi sắt đã được rửa sạch sẽ, Tống Nguyệt Minh nhướng mày cười, khom lưng nhấc lên nửa quay đầu định đập mạnh nồi xuống, lại bị Vệ Vân Khai đưa tay ngăn lại, người nhà họ Hà thở phào nhẹ nhõm, thì ra người nhà họ Ngụy này vẫn còn có một người hiểu chuyện!

Nhưng không ngờ, Vệ Vân Khai kéo Tống Nguyệt Minh sang một bên, giơ tay lên xách một cái búa nhỏ: "Dùng cái kia không được, tay em sẽ đau, vẫn là để anh làm cho.”

Tay anh giơ búa lên rồi hạ xuống, người nhà họ Hà trơ mắt nhìn chiếc nồi sắt lớn bị búa nên thủng một cái lỗ, vá cũng không thể vá được!

Mẹ Hà vỗ đùi hét lớn: "Đập nồi nhà tôi làm gì vậy!”

“Anh cảm thấy...” Anh vô cùng muốn nhưng lại thôi.

“Cái gì?"

Bình Luận (0)
Comment