Thập Niên 80 Tiểu Kiều Thê ( Dịch )

Chương 217 - Chương 217.

Chương 217. - Chương 217. -

Vệ Vân Khai khó khăn trả lời đúng sự thật: “Anh cảm thấy nếu như chúng ta sinh ra một đứa con gái, khi con bé lấy chồng thì ngày nào anh cũng muốn đánh con rể ba lần, có thể sẽ không khách sáo được như cách ba của chúng ta đối xử với anh.”

Tống Nguyệt Minh trợn trắng mắt: “Anh cũng nghĩ xa quá rồi.”

“Lo trước tính sau.” Làm sao để chỉnh đốn con rể.

“... Anh có nghe qua câu nói này bao giờ chưa?”

“Câu gì?”

“Mẹ vợ nhìn con rể càng nhìn càng thích nhé.”

Vệ Vân Khai không còn lời gì để nói, khi đang trên đường trở về lại nhấn mạnh với Tống Nguyệt Minh: “Hai chúng ta là cùng một phe, thái độ của chúng ta phải thống nhất.”

Tống Nguyệt Minh bĩu môi, dựa vào sau lưng của anh không nói gì, nhưng thật ra trong lòng cô rất vui vẻ, hai người bọn họ đều đang chờ mong đứa con sắp đến, đây là một hiện tượng tốt.

Về đến nhà, mới vừa mở cửa nhà chính ra đã nghe thấy có người gõ cửa, là cánh cửa ở giữa hai viện, Tống Nguyệt Minh đi qua đó thì nhìn thấy Ngụy Xuân Hoa dắt theo Hà Ninh Ninh đến, xấu hổ giải thích: “Chị dâu, hôm nay Ninh Ninh cứ luôn tìm chị, em mới vừa nói với con bé chị đã quay về là con bé kêu em dẫn đi tìm chị ngay.”

Trong lòng Tống Nguyệt Minh mềm nhũn, khom lưng ngồi xổm xuống xoa nắn khuôn mặt béo mập trắng nõn của Hà Ninh Ninh: “Hôm nay mợ đi vào thành, đến đây, cho cháu ăn kẹo.”

Cô cũng đưa cho Ngụy Xuân Hoa năm sáu cái, Ngụy Xuân Hoa tự cảm thấy mình là một cô gái lớn nên không chịu nhận, đều cho vào túi của Hà Ninh Ninh.

Đúng lúc Tống Nguyệt Minh cũng có chuyện phải đến viện cũ, cô quay về phòng lấy ảnh chụp ra, Vương Bảo Trân và Ngụy Căn Sinh mới vừa tan tầm trở về, khi nhìn thấy ảnh chụp thì khó có khi lại lộ ra nụ cười tươi, Vương Bảo Trân cầm lấy đưa qua cho bà cụ Ngụy giống như dâng vật quý, cả nhà đều truyền ảnh chụp để xem, Ngụy Xuân Linh đi ra từ trong phòng, cô ấy chờ mong nhìn Tống Nguyệt Minh.

Trong lòng Tống Nguyệt Minh cũng biết cô ấy đang chờ mong cái gì, cô đưa cho cô ấy một tấm ảnh chụp cuối cùng ở trong tay, là ảnh chụp chung một nhà ba người bọn họ, Hà Bằng Trình ôm Hà Ninh Ninh, Ngụy Xuân Linh đứng ở bên cạnh hắn, nở nụ cười dịu dàng.

Ngụy Xuân Linh chăm chú nhìn người trên ảnh chụp rất lâu sau mới ngẩng đầu nói: “Chị dâu, cảm ơn chị.”

Cô ấy và Hà Bằng Trình chỉ có hai tấm ảnh chụp chung, tấm thứ nhất là chụp khi kết hôn, tấm còn lại chính là ảnh chụp chung duy nhất này của một nhà ba người bọn họ.

“Khách sáo cái gì chứ.” Tống Nguyệt Minh vốn định khuyên cô ấy nên thoát ra sớm một chút, nhưng sau khi suy nghĩ lại thì vẫn nhịn xuống, đối với người ngoài mà nói thì đó chỉ là một câu nói nhẹ như bay, nhưng những thống khổ mà Ngụy Xuân Linh phải chịu chắc sẽ chẳng một ai có thể hiểu được.

Nhưng kỳ lạ chính là sau khi có được ảnh chụp này, Ngụy Xuân Linh lại dần dần có dáng vẻ tươi cười, cũng sẽ ra ngoài giúp Ngụy Xuân Hoa chuẩn bị ba bữa cơm một ngày, chăm sóc cho Hà Ninh Ninh gọn gàng sạch sẽ, có mẹ ruột quan tâm nên rất nhanh Hà Ninh Ninh đã vứt mợ ra sau đầu.

Tống Nguyệt Minh thật lòng thở phào một hơi.

Ngụy Căn Sinh xem ảnh chụp xong mới biết được căn nhà ở trong thành đã lắp dầm, ông sửng sốt một hồi rồi dặn dò: “Khai tử, khi nào căn nhà được xây xong thì nhớ đến nhà thông gia cảm ơn người ta đàng hoàng.”

Hai ngày liên tiếp, buổi sáng ông thức dậy là lại đi làm ở ruộng tư nhân, ông và Vương Bảo Trân bận tối mắt tối mũi, hoàn toàn không gặp được Vệ Vân Khai, ông muốn giải thích nhưng giật giật miệng một hồi lại nuốt lời muốn nói trở về.

Vệ Vân Khai cười nhạt: “Con biết rồi cha.”

Đến buổi tối, khi Ngụy Căn Sinh và Vương Bảo Trân nói về chuyện này thì tràn đầy hối hận, cho dù trong nhà một ngày không kiếm được điểm công cũng phải đi xem.

Còn Vương Bảo Trân thì cũng không để bụng chuyện này, mà chỉ nhìn về hướng của viện mới: “Bây giờ Khai tử và nhà cha vợ của thằng bé rất hòa thuận.”

“... Hòa thuận là tốt rồi, khi chúng nó kết hôn không phải chỉ nhờ ba người anh nhà họ Tống có thể giúp đỡ chúng nó nhiều một chút sao, chỉ là sợ chuyện này sẽ để lại vướng mắc gì đó.” Ngụy Căn Sinh buồn bực hút thuốc, Vệ Vân Khai có chủ kiến nên cũng bớt lo, nhưng quá bớt lo lại làm ông cảm thấy áy náy, bởi vì đã không chăm sóc tốt cho anh.

Vương Bảo Trân kinh ngạc: “Có thể để lại vướng mắc gì được chứ, hai đứa chúng nó đều hiểu chuyện, nhưng mà không phải cũng đã lắp dầm xong rồi sao?”

Ngụy Căn Sinh lắc đầu: “Không biết, khi nào rảnh rỗi tôi lại xuống đó hỏi một chút, Xuân Linh như thế nào rồi?"

Bình Luận (0)
Comment