#Share_by_CandyFamily
#vipTruyenGG.com
“Dù sao cũng không khóc nữa, haiz, ông nói xem phải làm sao đây, giờ đã có người tới làm mai cho con bé, nhưng nghe ý kia thì không thể dẫn theo Ninh Ninh qua đó, lúc trước tôi...” Vương Bảo Trân nói được một nửa thì dừng lại, không phải bà không thương cháu ngoại, nhưng vào thời này nuôi một đứa con cũng không dễ dàng gì, lỡ như nuôi mười mấy năm lại nuôi cho người ta, như thế đúng thật là tức chết người.
“Trước tiên đừng nói với con bé, bà cứ từ từ nhìn xem, cũng may là Xuân Linh còn trẻ, không vội vàng.”
Vương Bảo Trân “Ừ” một tiếng, bà nhìn chằm chằm xà nhà đen như mực nghĩ tới nghĩ lui, đến nửa đêm cũng chưa ngủ được.
Đã đến ban ngày, mọi người còn phải vội vàng ra đồng thu hoạch, lúa mạch được thu về còn phải hơi nắng và nghiền ra, mọi người đều chờ đợi được ăn lúa mạch mới, ai cũng không dám chậm trễ.
Lúc này Vệ Vân Khai đã trở thành người bận rộn, thường xuyên bận bịu đến trời tối mới có thể trở về, Tống Nguyệt Minh ở nhà làm xong cơm chờ anh, cô đặt radio ở bên cạnh, một giọng nói phát ra từ radio, là việc sửa lại án xử sai cho hai người họ Vệ, Vệ Cừ và Vệ Giang, là ông nội và cha của Vệ Vân Khai.
Tống Nguyệt Minh ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, bỗng nhiên nhìn thấy Vệ Vân Khai đứng ở ngoài cửa nhà chính với vẻ mặt hốt hoảng.
“Anh có nghe thấy nội dung phát thanh không?”
Vệ Vân Khai cất bước đi vào trong, trầm giọng trả lời: “Nghe thấy.”
“Vậy... Bây giờ anh định làm gì?”
“Còn chưa suy nghĩ xong.”
Hai người yên lặng ăn bữa tối, sau khi ăn xong, Vệ Vân Khai mở đèn của phòng phía Đông rồi lấy ra một xấp giấy viết thư, vặn bút máy ra do dự một lúc lâu mới đặt bút xuống viết.
“Trước tiên anh sẽ gửi một lá thư đến nhà của những người trước kia từng lui tới, hỏi tình hình bên kia một chút.”
Tống Nguyệt Minh cũng cảm thấy làm như vậy là đúng, tuy rằng cô biết có chuyện như vậy, nhưng tình hình cụ thể thì không ai biết, gửi một lá thư trước để tránh đi một chuyến vô ích, cô làm chuyện của mình ở phòng phía Tây, khi vừa định chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi thì bỗng nhiên cảm thấy trên người có chút không ổn, sau khi cầm lấy đèn vọt vào WC thì nhìn thấy, quả nhiên, là kỳ kinh nguyệt đến đúng lúc.
Cô lại đi một chuyến, sau đó trở về thay quần áo, Vệ Vân Khai bị tiếng động đi qua đi lại của cô làm cho giật mình, vừa định mở miệng hỏi thì nhìn thấy thứ cô cằm trên tay giơ lên về phía anh, đương nhiên là anh biết thứ đó.
Thì ra là không có thai...
Sau khi trở về phòng, hai vợ chồng nằm ở trên giường, Vệ Vân Khai theo thói quen đặt tay lên bụng nhỏ của cô: “Còn đau không?”
“Không đau, nhưng phí sức rồi.”
Vệ Vân Khai cọ cọ ở trên má cô: “Lần này còn thiếu một chút, lần sau chúng ta lại tiếp tục cố gắng.”
Tống Nguyệt Minh nhìn trời, anh có thể đừng hăng hái như vậy hay không.
Hoàng Chi Tử, Tống Nguyệt Minh đặc biệt chuẩn bị một món quà hào phóng, đặt làm cho Hoàng Chi Tử một bộ quần áo, bốn mét vải bông, gà quay kẹo hộp cũng không cần phải nói, còn có bốn mươi tám tệ.
Lúc này, Hoàng Chi Tử nói không chịu nhận bất kỳ món quà gì: “Cái này cũng hơn một tháng tiền lương đấy, mẹ không nhận đâu!”
“Mẹ, anh ba giúp chúng ta xây nhà, Vân Khai nói cho dù thế nào chúng ta cũng nên tỏ ý một chút, anh ba cũng sắp kết hôn rồi, nhà không đủ chỗ ở. Mẹ còn nhiêu chỗ cần dùng tới tiền mà, hơn nữa mẹ cũng bốn mươi tám tuổi rồi, tặng bốn mươi tám tệ là vừa đủ.”
Hoàng Chi Tử liếc cô một cái: “Thế nếu mẹ đến tám mươi tuổi, con phải cho mẹ hai tháng lương à?”
“Khi đó chắc chắn tiền lương không chỉ có ba mươi sáu tệ rồi. Đã nói là quà biếu cho mẹ rồi, mẹ cứ cầm đi, Vân Khai sẽ không nói gì đâu, bọn con đã thương lượng xong rồi.”
“Mẹ đúng là được hưởng phúc của con gái.”
Tống Nguyệt Minh cười, hí hửng nhét tiền vào trong túi bà, cẩn thận tuyên bố: “Tiền này phải để anh ba của con dùng đấy, không được để anh hai dùng!”
Hoàng Chi Tử thấy cô cũng không có vẻ gì là tức giận, hơn nữa công lao đúng là của con trai thứ ba của bà, đương nhiên bà sẽ không phản đối.
“Con nói xem hai đứa nó cần gì?”
Tống Nguyệt Minh suy nghĩ một chút: “Mẹ cứ để cho hai người họ gặp người mai mối, chắc chắn anh ba có quyết định của riêng mình.”