Thập Niên 80 Tiểu Kiều Thê ( Dịch )

Chương 220 - Chương 220.

Chương 220. - Chương 220. -

Tống Minh Nguyệt suy nghĩ một chút: “Em muốn ăn anh đào, lựu, còn có hồng nữa.”

“Được.”

Tống Minh Nguyệt vẫn còn muốn trồng thêm hoa trong sân, thế nhưng bây giờ nói vẫn còn quá sớm, chờ nhà sửa xong hết rồi nói sau cũng như nhau cả. Nghĩ như thế, cô nhướng mày một cái, cô ăn phải một quả mơ rất chua, lúc cúi đầu phun ra ngẩng lên lại trước mắt lại xuất hiện một miếng mơ vàng.

“Ngọt đấy.” Trong mắt Vệ Vân Khai là sự chân thành.

Tống Nguyệt Minh nửa tin nửa ngờ, vừa rồi cô ăn được một quả mơ chua cũng lừa anh ăn một nửa, chẳng lẽ anh cũng nhân cơ hội trả thù chứ? Thế nhưng nghĩ một chút vẫn há mồm ăn, trong miệng là hương vị ngọt ngào, mềm mại của quả mơ, vị chua trong miệng cũng không cánh mà bay.

Vệ Vân Khai liếc cô một cái: “Em cho rằng anh sẽ lừa em sao?”

“Có một chút.”

Đón nhận ánh mắt tố cáo của anh, Tống Nguyệt Minh cây ngay không sợ chết đứng nói: “Tại sao em vẫn luôn ăn phải mấy quả mơ chua, còn anh ăn đều ngọt cả. Rõ ràng mấy cây mơ ở nhà em đều do em tưới nước cho nó, kết quả nó cũng thiên vị anh!”

Vệ Vân Khai trầm ngâm một lúc: “Nói cũng đúng, anh có thể ăn được những thứ này đều nhờ em.”

“Nói như thế, chẳng phải em lại càng thảm hơn sao?”

Vệ Vân Khai cười khẽ: “Không sao, anh cắt cho em ăn.”

“Đừng ăn nữa, ăn nhiều thì sẽ không còn ngon nữa đâu.”

Tống Nguyêt Minh đứng dậy chuẩn bị làm cơm tối, Vệ Vân Khai cũng tự nhiên đến hỗ trợ, hai người còn chưa đi vào phòng bếp đã nghe tiếng nói của con nít ở sân, ồn ào lớn tiếng: “Bà nội, nhà bọn con không đủ trứng muối, mẹ con kêu lấy thêm hai quả nữa.”

Nguỵ Tiểu Tuyết và trứng thối cũng không chịu yếu thế: “Bà nội, con cũng muốn ăn đào!”

Nụ cười trên mặt Tống Nguyệt Minh cũng không thay đổi, chỉ xem như không nghe thấy, đưa sang cũng là những thứ kia, vào miệng ai cũng là quà của bọn họ, cũng chẳng có nhiều hơn.

Chân mày Vệ Vân Khai nhíu lại, tay trái vội vàng lướt qua đầu vai cô: “Sau này chúng ta phải hiếu thuận với mẹ thật tốt.”

Anh nói xong cảm thấy có nghĩa khác, lại mau chóng bổ sung: “Là mẹ anh bên kia.”

Bọn họ chưa bao giờ tay không về nhà họ Tống, ở bên này đều tặng quà cho sân cũ, đa số đều là một đại gia đình cùng ăn, trái lại cũng không thể nói cha mẹ nhà họ Nguỵ đối xử với bọn họ không tốt, nhưng cũng phải báo đáp cha mẹ vợ nhiều hơn.

“Được rồi, có những lời này của anh, mẹ em đã thấy vui vẻ rồi.” Hoàng Chi Tử cho nhiều đồ như thế đơn giản là hy vọng Tống Nguyệt Minh có thể dễ sống hơn ở nhà họ Nguỵ, Vệ Vân Khai cũng không phải người ngu ngốc, không có tình người, anh có thể biết được việc này, đương nhiên trong lòng cô đã cảm thấy vui vẻ rồi.

Lúc thu hoạch lúa mì thời tiết đã rất nóng, sau khi tắm xong leo lên giường cả người đã đổ đầy mồ hôi, Tống Minh Nguyệt bắt đầu lên kế hoạch nhà mới nên có thiết bị điện gì, quạt máy là nhất định phải có, tủ lạnh và tivi cũng nằm trong phạm vi kế hoạch, chỉ có điều hoà là còn phải chờ, cô suy nghĩ tới những thứ này rồi từ từ thiếp đi. Hơn nữa vì nóng, cô vô tình đẩy Vệ Vân Khai vẫn còn đang lắng xuống cảm giác nóng ran.

“Mùa đông thì ôm anh, mùa hè lại đẩy anh ra, Nguyệt Minh, em lợi hại quá nhỉ?”

Tống Nguyệt Minh không nói tiếng nào, Vệ Vân Khai xít lại gần một chút, mới nghe thấy cô đang thở đều, lại nhận rõ được một sự thật, lời nói vào mùa đông trước: “Buổi tối anh không ở bên cạnh em lại không ngủ được.” Là nói để dỗ dành anh.

Vệ Vân Khai nghĩ, anh vẫn nên đi ngủ thôi, chưa tới hai ba tháng nữa thời tiết sẽ trở lạnh thôi.

Sau khi lúa mì thu hoạch được chuyển lên để tuốt lúa và phơi khô, tin tức Ngụy Vân Khải sắp được chuyển đến thành được lan truyền nhanh chóng, mọi người trong thôn đều biết tin này, những người còn lại của nhà họ Nguỵ cũng không phải không biết. Nguỵ Ái Quốc và Nguỵ Ái Quân đều ghen tị khôn xiết. Từ hơn mười năm trước bọn họ đã biết Vệ Vân Khai không chung đường với họ, muốn so sánh với anh, ghen tị với chức vị của người ta hiện giờ cũng chẳng ghen tị nổi. Hơn nữa, tính tình của Vệ Vân Khai cũng không tệ, đối xử với anh em cũng rất tốt, việc anh thẳng chức cũng là chuyện tốt với gia đình.

Bình Luận (0)
Comment