Tề Thụ Vân cùng Mã Phượng Lệ siết chặc nắm đấm, trong lòng cũng có một suy nghĩ: ‘Sao người gả cho Vệ Vân Khai không phải là em gái mình chứ? Đều là con cái nhà họ Nguỵ, thế thì sao chồng mình lại cứ là nông dân bán mặt cho đất, bán lưng cho trời?’
Tề Thụ Vân chu chát nói: “Em ba, nếu sau này nhà em phát đạt cũng đừng quên chị dâu nhé.”
Tống Nguyệt Minh vừa kinh ngạc cũng vừa buồn cười, trịnh trọng bày tỏ: “Em sẽ không quên chị dâu đã đối xử với em thế nào đâu.”
Cái này cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì để nhớ lại, Tề Thụ Vân đỡ eo cười mỉa mai, nhìn vòng eo nhỏ và làn da trắng nõn của Tống Nguyệt Minh, vừa ghen tị lại vừa đắc ý nhắc tới chuyện khác: “Hai đứa cũng đã kết hôn hơn nửa năm rồi, sau vẫn chưa có con thế. Chờ sau khi sinh con rồi, em ba cũng không thể mặc như thế này nữa rồi.”
Tống Nguyệt Minh cúi đầu nhìn chiếc váy dài màu vàng của mình, kiểu thắt dây sau lưng kinh điển, cho dù có mang theo cũng có thể nới ra mặc tiếp được. Nhưng đại đa số người sống trong thôn đều làm ruộng, người mặc váy thật sự không nhiều, vì thế cô mặc váy đã trở thành nổi bật.
“Chờ sau này sẽ làm cái rộng hơn, cùng lắm chỉ thêm một tí vải thôi mà.” Tống Nguyệt Minh bình tĩnh nói một câu khiến người ta tức chết.
Tề Thụ Vân nói nhỏ: “Em ba đúng là hào phóng.”
Bạn hát thì tôi xuất hiện trên sân khấu thôi, Tề Thụ Vân đi vẫn còn Mã Phượng Lệ, tính cách của hai người khác nhau, Tề Thụ Vân ghen tị điều gì đều sẽ biểu hiện hết ra ngoài, còn Mã Phượng Lệ lại cố hết sức lấy lòng, cô ta nghe lời cứ như không cần tiền, còn ân cần cống hiến bài thuốc bí truyền cho Tống Nguyểt Minh.
“Đây là do mẹ chị tìm cho chị đấy, rất linh nghiệm. Hay là em thử một chút, chị về nhà sẽ cầm tới cho em, lúc mang thai Cường Cường và Tiểu Thắng, chị cũng từng uống rồi.”
Tống Nguyệt Minh khoát tay không cần: “Em không thích uống thuốc.”
Mã Phượng Lẹ ha một tiếng: “Em chẳng thấy sốt ruột một chút nào sao? Chú ba có tương lai, vào thành phố rồi trong lòng có ý nghĩa xấu xa gì, đến lúc đó em hối hận cũng không kịp đấy!”
Tống Nguyệt Minh cười nhạt: “Anh ấy sẽ không làm như thế đâu, hơn nữa bọn em cũng còn trẻ.”
“Chị dâu cũng là vì sức khoẻ của em thôi, em phải mau sinh con để trói buộc chú ba đi. Cậu ấy vào thành phố hai ba ngày cũng chưa trở về, em không nhìn thấy được người, muốn có thai cũng không thể có được.”
“Đến lúc đó em sẽ cùng vào thành phố với anh ấy, chị dâu cũng đừng để tâm.” Tống Nguyệt Minh thà nói thẳng thắn với Tề Thụ Vân còn hơn nói thêm một câu nào nữa với Mã Phượng Lệ, dùng khẩu xà tâm phật để hình dung cô ta cũng không có gì quá đáng.
Mã Phượng Lệ lấy làm kinh hãi: “Em cũng vào trong thành?”
“Đúng, chẳng phải chuyện này chỉ vừa mới chuẩn bị xong, còn chưa kịp báo với mọi người sao?”
Nụ cười trên mặt Mã Phượng Lệ cứng đờ: “Thế cũng rất tốt.”
Tiễn hai người chị dâu đi, Nguỵ Xuân Linh đưa Hà Ninh Ninh tới nhà, cô ấy cũng biết chuyện Tống Nguyệt Minh muốn dọn đi, cười khổ nói: “Chị dâu, nếu như chị cũng rời đi, em cũng chẳng còn ai nói chuyện nữa rồi.”
Tống Nguyệt Minh nắm bàn tay nhỏ bé của Hà Ninh Ninh cười khanh khách: “Thế em có thể vào thành tìm chị, nhà ở đó còn dư chỗ, em có thể đưa Ninh Ninh tới ở.”
Nguỵ Xuân Linh liên tục lắc đầu: “Em chỉ ở nhà mà đã nhận đủ lời phàn nàn rồi, nếu như đến nhà chị ở, thế thì lại càng tệ hơn.”
“Em quản người khác nói gì làm chi, ở nhà mình thì muốn sống sao thì sống, sống cuộc đời mình là được. Em thấy người khác lúc nào cũng nói chị không làm việc kiếm tiền, chị có để ý bao giờ đâu?”
Nguỵ Xuân Linh lập tức sững sốt: “Chị dâu chị đều biết cả sao?”
Tống Nguyệt Minh nhịn cười: “Sao chị không biết cho được? Chỉ cần nghĩ một chút cũng biết bọn họ sẽ nói gì, thế nhưng em thấy chị có rãnh rỗi không?”
“Ôi, em cũng chẳng biết học hỏi chị dâu gì cả.” Nguỵ Xuân Linh nói đùa một câu, cô ấy lớn hơn Tống Nguyệt Minh ba tuổi, vừa tròn đôi mươi, gả cho Hà Bằng Trình chưa từng chịu khổ, nếu như không ôm theo Hà Ninh Ninh cũng chẳng khác gì những cô gái trong thôn, mới vừa trở về nhà họ Nguỵ đã có người tới hỏi có đồng ý tái giá hay không.