“Em hãy suy nghĩ cho tương lai đi, Ninh Ninh vẫn còn nhỏ đấy.”
Nguỵ Xuân Linh ủ ê: “Đúng thế.”
Tống Nguyệt Minh cũng không muốn nói nhiều đâm vào vết thương của Nguỵ Xuân Linh, đổi đề tài khác, cô tặng cho Hà Ninh Ninh chiếc váy nhỏ mình mới móc gần đây, là một chiếc váy màu hồng nhạt đơn giản, chỉ là không hợp mặc vào mùa hè, phải đến mùa xuân mùa thu mới hợp mặc ra ngoài.
“Đợt này có quá nhiều chuyện, ban đầu em cũng định cho Ninh Ninh sớm một chút.”
Nguỵ Xuân Linh cầm lấy cho Hà Ninh Ninh thử một chút, chiếc váy có hơi lớn, để đến sang năm vẫn có thể mặc vừa. Cô ấy cảm ơn Tống Minh Nguyệt, sau đó quay về cũng không quên cho Vương Bảo Trân xem thử.
Vương Bảo Trân đưa tay sờ một cái: “Đẹp đấy, năm ngoái con bé làm cho Xuân Hoa một chiếc áo lông, cũng rất đẹp.”
Nguỵ Xuân Linh cười nói: “Chị ba thật sự là người vô cùng tốt.”
“Đúng thế…” Vương Bảo Trân nói như có điều suy nghĩ.
“Mẹ, người bên ngoài nói chị ấy yếu ớt thế nào, anh ba nguyện ý để chị ấy ở nhà thế nên mẹ cũng đừng quan tâm tới, con cảm thấy chị ba ở nhà cũng không nhàn rỗi đâu.” Nguỵ Xuân Linh sợ mẹ mình nói gì đắc tội người khác, hai vợ chồng người ta cũng không làm ruộng, cần gì phải cứ nói về họ mãi chứ.
Vương Bảo Trân liếc nhìn con gái mình: “Mẹ biết rồi, mẹ đang nghĩ đến chuyện khác.”
“Chuyện gì?”
“Không thể nói con nghe được.”
Nguỵ Xuân Linh không hỏi được, chỉ đành ôm Hà Ninh Ninh ra ngoài chơi, tâm trạng thoải mái hơn rất nhiều.
Đến tối, Tống Nguyệt Minh đến sân lớn nói chuyện Hoàng Chi Tử đã giao phó cho cô, thật ra cô cũng không có ấn tượng gì với hôn nhân của Tống Kiến Quân trong bản gốc, thế nhưng việc nên làm vẫn phải làm, không thể để anh ruột mình cứ độc thân mãi thế được.
Vương Bảo Trân vui mừng, vội vàng hỏi: “Người anh nào của con cần làm mai thế?”
“Anh hai, anh ba của con đều không định được mối nào, mẹ của bọn con bảo con tìm xem ở trong thôn có ai thích hợp không, bản thân mẹ con vô cùng lo lắng, không phải con nghĩ mẹ biết nhiều một chút, muốn mẹ giới thiệu một vài người, nếu được con sẽ cho mẹ cá chép lớn.” Tống Nguyệt Minh rất biết cách nói chuyện, Vương Bảo Trân cũng không chỉ biết người ở thôn Nguỵ, mà còn có nhà mẹ của Vương Bảo Trân, bà ấy biết rất nhiều cô gái chưa lập gia đình.
Vương Bảo Trân hỏi tuổi tác hai người con trai nhà họ Tống, nói thầm: “Cũng đều trẻ tuổi, một người lớn hơn Xuân Linh một tuổi, một người nhỏ hơn Xuân Linh một tuổi.”
Tống Nguyệt Minh có hơi kinh ngạc, cười nói: “Đúng thế, mấy chị em đều cách nhau hai tuổi.”
“Vậy cũng tốt, cách nhau ít tuổi vẫn có thể chơi chung một nhóm.”
“Cũng được, mẹ con nói năm hết tết đến cũng không rãnh rỗi nữa.”
Vương Bảo Trân cười cười: “Có nhà ai không như thế, được rồi, chuyện này để mẹ lo, nếu có ai, mẹ sẽ nói với con.”
Tống Nguyệt Minh nói cảm ơn, sau đó tán gẫu mấy câu rồi mới trở về sân mới, trên đường đi cô đưa mắt nhìn vào phòng Nguỵ Xuân Linh theo bản năng, vừa rồi không phải ý của mẹ chồng chính là muốn tác hợp Nguỵ Xuân Linh với một trong hai người anh nhà cô đó chứ?
Tống Nguyệt Minh cũng không có ý kiến cũng không kỳ thị việc Nguỵ Xuân Linh tái giá. Hơn nữa, với tính cách của Hoàng Chi Tử chắc chắn bà sẽ không đồng ý cho con trai cưới một người phụ nữ đã có một đời chồng, nếu cô dám làm mai, chắc chắn sẽ bị Hoàng Chi Tử gõ đầu, mắng cho một trận.
Lúc này tại sân cũ, Vương Bảo Trân vẫn còn đang nghĩ đến chuyện này, gần như muốn phát điên, tối ngủ còn lải nhải với Nguỵ Căn Sinh.
“Điều kiện của nhà họ Tống không tệ, sau khi hai người con trai kết hôn cũng sẽ tách ra, tính tình cha mẹ Nguyệt Minh cũng không tệ, nếu có thể chọn trúng Xuân Linh, cho dù là cái nào Xuân Linh cũng có thể vượt qua được, ông thấy sao?”
Nguỵ Căn Sinh không chút nghĩ ngợi lắc đầu: “Không được, thế chẳng phải sẽ thành đổi hôn sao? Hơn nữa người ta cũng không chắc sẽ hài lòng với Xuân Linh, nếu như gặp mặt mà không chọn trúng, thế thì sau này còn có thể làm họ hàng được không?”
Vương Bảo Trân bật người thật mạnh: “Sao lại không thể? Nói chuyện một chút cũng không được?”