Lúc ăn cơm tối, Vệ Vân Khai mang bánh đúc khoai lang đỏ Tống Nguyệt Mịnh làm đến viện cũ, cũng không phải đồ hiếm gì, thế nhưng món bánh đúc do Tống Nguyệt Minh làm ăn rất ngon, cô bỏ thêm dầu ớt tăng thêm vị cay khiến người ta muốn ngừng cũng không ngừng được.
Vương Bảo Trân nhìn thấy vô cùng vui vẻ: “Mấy ngày nay con đều bận rộn, hôm nay được về sớm à?”
“Vâng, mấy hôm nay đều không thể đến thăm mọi người.”
“Thăm cái gì, cha mẹ đều khoẻ mạnh.” Nói thì nói thế, nhưng nụ cười trên mặt Vương Bảo Trân càng sâu hơn.
Vệ Vân Khai cũng không bỏ lỡ sự thay đổi trên nét mặt của bà, bội phục sự quan sát tinh tế của Tống Minh Nguyệt, càng thành khản hơn: “Không giống nhau, cho dù có bận rộn đi nữa cũng phải tới thăm hai người một chút.”
Lần này, Nguỵ Căn Sinh cũng muốn Vệ Vân Khai ở lại uống rượu, khoảng thời gian này Vệ Vân Khai luôn không dám uống rượu, muốn từ chối, thế nhưng vừa mở miệng, ngồi xuống nói chuyện với Nguỵ Căn Sinh một hồi với trở về.
Sau khi anh ra về, Nguỵ Xuân Linh cười nói: “Chắc chắn chị dâu đã nói cho anh ba nên anh ấy mới biết. Mẹ, hai người họ rất hiếu thảo, hiếu thảo hơn hai người chị dâu kia của con nhiều.”
Vương Bảo Trân không trả lời, cười khanh khách: “Ăn cơm đi, món bánh đúc này của Nguyệt Minh ngon lắm, con rãnh thì sang nhà con bé học một vài món ăn đi!”
Nguỵ Xuân Linh cũng cười: “Con biết rồi.”
Bên này, Vệ Vân Khai vừa về tới viện mới đã ôm lấy Tống Nguyệt Minh từ phía sau, hung hăng hôn cô một cái, Tống Nguyệt Minh cũng không thể bỏ ra. Mùa hè mà hôn lên cổ cô thế này thì làm sao che đây, xoã tóc sao?
“Đây có tính là anh đang lấy oán báo ân không?”
Vệ Vân Khai cười. quả nhiên sức lực cũng giảm xuống: “Không tính, anh thật lòng cảm ơn em.”
Tống Nguyệt Minh nháy mắt: “Thế anh đừng có khen em hiền hậu, khen em thân thiện đấy.”
Một khi đã chụp cái mũ hiền hậu này lên, nếu lỡ sau này có xảy ra chuyện gì, cô không hiền hậu nữa thì phải thế nào?
“Được, anh biết anh có một cô vợ giỏi giang là được rồi.”
“Thế trong lòng tự cảm thấy vui sướng đi, buông em ra để em đi tắm.”
“Anh xách nước cho em.”
Tống Nguyệt Minh nhìn anh ân cần ra vào, trong lòng cũng dần dần thả lỏng, lúc này mới ý thức được thật ra bản thân cô cũng thấy vui vẻ.
Cuộc sống dọn nhà sắp tới, cộng thêm lần này lại thăng chức, Tống Nguyệt Minh và Vệ Vân Khai không thể không mời đại gia đình ăn một bữa cơm. Hai người dậy thật sớm đi mua nguyên liệu nấu ăn về chuẩn bị một bàn thức ăn phong phú, làm thức ăn ở viện mới, sau đó mở đèn trong sân bày bàn ra ăn cơm, đương nhiên Tống Nguyệt Minh cũng không nấu một mình, Nguỵ Xuân Hoa và Nguỵ Xuân Linh giúp cô một tay.
Gà viên khoai tây, thịt kho tàu, cá kho cốm, khoai lang bào sợi, bún ốc nguội, trứng chiên cà chua, thịt heo xào xả ớt, canh chua heo giòn, giá đỗ xào, cuối cùng là đĩa rau xào. Dù sao, cho ăn nhiều rau củ quá sẽ bị nói là keo kiệt, cứ như thế một lần, dứt khoát thoải mái nấu những món ăn cầu kì.
Một bàn không đủ ngồi, vẫn chia thành hai bàn như trước, Tề Thụ Vân đút trứng thôi ăn cơm, còn không ngừng khen ngợi: “Em dâu, em nấu ăn ngon thật đấy!”
Không chỉ có một mình cô ta nói, còn hỏi mấy đứa trẻ có phải đồ ăn rất ngon không, mấy đứa bé bận ăn như hổ đói rối rít gật đầu, ánh mắt khi nhìn Tống Nguyệt Minh tràn ngập sự sùng bái.
Nguỵ Xuân Linh và Nguỵ Xuân Hoa là người tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình Tống Nguyệt Minh nấu đồ ăn, cũng không cần nói mấy câu khen ngợi đó. Nguỵ Ái Quốc và Nguỵ Ái Quân chưa từng được thưởng thức đồ ăn do Tống Nguyệt Minh làm, thế nên lần này cũng không tiếc lời khen, trái lại khiến Tống Minh Nguyệt có hơi ngượng ngùng.
Chỉ có Mã Phượng Lệ đang nhai ngấu nghiến miếng thịt gà, ánh mắt đầy vẻ u ám, thế nhưng lúc này ai cũng đều đang ăn ngấu nghiến, cũng không ai quản cô ta đang nghĩ gì.
Mới ăn được một nữa, Tống Nguyệt Minh thấy Tề Thụ Vân không ngừng nhíu này, còn tưởng rằng món ăn của mình có vấn đề, thế là vội vàng hỏi: “Chị dâu, chị bị đau bụng?”
“Không có không có, chỉ là hơi nóng.” Tề Thụ Vân lau mồ hồi trên trán, tiếp tục ăn.