Thập Niên 80 Tiểu Kiều Thê ( Dịch )

Chương 228 - Chương 228.

Chương 228. - Chương 228. -

Mã Phượng Lệ nhìn rõ mọi cửa động của cô ta, khinh thường bĩu môi, thế nhưng cũng không vạch trần.

Chờ tới khi trời tối, trong sân cũng không có nhiều muỗi, mặc dù ánh đèn không rõ ràng lắm, thế nhưng bữa cơm tối này vẫn hoàn thành thuận lợi, phần lớn món ăn đều bị càn quét sạch không còn một miếng, ly chén bừa bãi, Tống Nguyệt Minh để tới sáng mai rồi rửa luôn một lần.

Ai ngờ, Tống Nguyệt Minh đang thầm lên kế hoạch, Tề Thụ Vân chậm rãi ui da một cái, vẻ mặt đau khổ.

Nguỵ Tiểu Tuyết cuống cuồng gọi mẹ, Nguỵ Ái Quốc vội vàng chạy tới trước mặt cô ta: “Em sao thế?”

Cô ta còn đang mang thai đấy, ai cũng sợ cô ta sẽ xảy ra chuyện bất trắc, nghĩ rằng thức ăn có vấn đề, thế nhưng mười mấy miệng ăn cả rồi, cũng không thấy ai nói gì.

Tề Thụ Vân ôm bụng: “Không sao, em nghĩ mình sắp sinh rồi.”

“Thế sao không nói sớm?” Nguỵ Ái Quốc và Vương Bảo Trân cùng đồng thanh.

Miệng của Tề Thụ Vân vẫn hiện lên vẻ bóng loáng: “Không phải con vừa ăn cơm đấy sao?”

Bỏ qua bữa tiệc này, lâu lắm rồi cô ta mới ăn được thức ăn ngon như thế, hơn nữa ăn no mới có sức sinh con sao!

Vào lúc này không ai làm gì được cô ta, Nguỵ Ái Quốc kéo xe đẩy đến để cô ta ngồi lên xe rồi kéo cô ta về nhà trước, sau đó chạy đến phòng khám trong thôn tìm bác sĩ đến nhà chuẩn bị đỡ đẻ cho Tề Thụ Vân.

Sau khi chắc chắn không liên quan tới cơm và thức ăn của mình, Tống Nguyệt Minh yên tâm, Tề Thụ Vân sinh con cũng không dám để hai đứa trẻ ở nhà, sợ sẽ doạ chúng sợ, Nguỵ Xuân Linh và Vương Bảo Trân cũng tới hỗ trợ, Tống Nguyệt Minh ở lại viện cũ trông chừng Trứng Thối và Nguỵ Tiểu Tuyết ngủ rồi mới quay về viện mới. Cô cảm thấy ở đây cũng có thể nghe thấy tiếng hét của Tề Thụ Vân, thế nhưng khi cô hỏi Vệ Vân Khai, anh hoàn toàn không nghe thấy gì cả.

Lúc này bệnh viện phụ sản ở nông thôn tương đối ít, thậm chí còn không mời nổi bác sĩ ở phòng khám tới nhà đỡ đẻ, Tống Nguyệt Minh không dám nhìn, cũng không sợ nóng dính sát lên người Vệ Vân Khai.

“Quá đáng sợ, nếu như chúng ta sinh con phải đến bệnh viện.”

Vệ Vân Khai nghe thấy cô sợ, cô vẫn chưa tới hai mươi tuổi, năm đó khi mẹ anh sinh anh ra cũng đã gần ba mươi tuổi rồi, anh cân nhắc trong chốc lát rồi an ủi: “Đừng sợ, hai năm nữa chúng ta có con cũng được.”

Tống Nguyệt Minh không biết nói gì, nếu như có thể cô vẫn muốn sinh con trong hai năm này, trẻ tuổi sẽ khôi phục tốt hơn. Vã lại sinh con xong là có thể yên tâm làm chuyện khác, sẽ không bị chậm lại vì nửa đường phải sinh con.

“Cứ thuận theo tự nhiên đi, em chỉ sợ một chút xíu xiu thôi.”

Vệ Vân Khai xoay người ôm cô vào lòng: “Được.”

Đến giữa trưa ngày hôm sau Tề Thụ Vân mới sinh con ra, là một cô bé nhăn nhúm, Tống Nguyệt Minh đến xem, cầm trứng gà chưng đường đỏ và năm tệ đến làm quà gặp mặt.

“Con gái rất có phúc! Sau này trưởng thành cũng có thể giúp nhà mẹ, Trứng Thối không lỗ!” Mẹ của Tề Thụ Vân đã có mặt, ôm cháu gái mới ra đời vô cùng tự hào.

Tống Nguyệt Minh không biết nói gì, nhưng nhìn thấy vả mặt u ám cùng sự vui vẻ gượng gạp của mẹ Tề, cô nhanh chóng hiểu ra là ý gì, thế nhưng cũng không vạch trần.

Trái lại Mã Phượng Lệ đưa hai gái một trai đến thăm Tề Thụ Vân, cô ta bị nghi ngờ cố ý đến chọc tức người khác, nói hai ba câu đã bị Tề Thụ Vân châm chọc.

Tống Nguyệt Minh nhân cơ hội rời khỏi đó, cô về nhà chuẩn bị thu dọn đồ đạc, ba ngày sau là ngày tốt, bọn họ sắp phải rời nhà bắt đầu một cuộc sống mới rồi!

Chỉ có hai người dọn nhà quá khó khăn, thế nhưng lần này Vệ Vân Khai và Tống Nguyệt Minh dọn nhà cũng không cần lo lắng, người nhà họ Tống cũng tới hỗ trợ. Người bên nhà chồng đã ăn rồi cũng phải dốc sức giúp đỡ, Vệ Vân Khai mượn máy cày của thôn, chia ra hai lần, chuyển các vật dụng trong nhà tới nhà mới.

Tống Vệ Quốc và Hoàng Chi Tử đưa ba con trai tới rất sớm, sau khi kết hôn nhà mẹ rất ít khi đến nhà con gái, đây là lần đầu tiên nhà họ Tống có mặt đầy đủ. Vương Bảo Trân và Nguỵ Căn Sinh cũng phải hoà nhã chiêu đã, tránh cho người khác nói họ không chu toàn.

Sau khi uống nước trà, mọi người cũng bắt đầu phân chia công việc, sắp xếp đồ đạc trong nhà lên máy cày. Giường, tủ quần áo và bàn chiếm cứ toàn bộ không gian của xe đấu. Cũng may bọn họ đã chuẩn bị tinh thần sẽ phải chia ra nhiều lần chuyển, trước tiên sẽ chuyển đồ lớn qua trước còn mấy đồ nhỏ sẽ từ từ bổ sung sau. Còn phải đề phòng tủ và giường không đụng trúng đầu, lúc đi vào thành phố trên xe phải có người trông coi đồ đạc trong nhà. Tống Nguyệt Minh giao chuyện này cho Tống Kiến Quân.

Bình Luận (0)
Comment