Thập Niên 80 Tiểu Kiều Thê ( Dịch )

Chương 229 - Chương 229.

Chương 229. - Chương 229. -

Cũng may bọn họ có đầy đủ nhân lực cùng sự hỗ trợ của máy cày, bọn họ phải chia ra năm lần chuyển mới chuyển hết toàn bộ đồ đạc vào trong thành.

Hoàng Chi Tử theo con gái thu dọn đồ đạc, cho đến khi căn nhà nhỏ khôi phục lại dáng vẻ ban đầu mới thở phào một cái, từ bây giờ trở đi con gái sẽ trở thành người thành phố!

Quy hoạch của sân mới có chút khác biệt so với ban đầu, có ba phòng chính và bốn phòng phụ. Ba phòng mặt tiền ngay lúc đầu đã được sửa thành hai phòng lớn hơn một chút, một cánh cửa được mở ra ở bên phải để dễ ra vào hơn, mặc dù là thế, tính tới tính lui chín gian phòng cũng khiến mọi người khen ngợi không thôi.

Vương Bảo Trân dọn dẹp phòng bếp giúp hai vợ chồng xong, đứng trong sân nhìn một lược, nói: “Trong nhà còn có một khoảng đất trống, hai đứa nuôi heo, cho gà ăn đều được cả, trên phần đất trống kia trồng một vài loại rau quả cũng đủ ăn.”

Hoàng Chi Tử liếc nhìn con gái mình, cuòi không nói, phần sân làm đẹp như thế lại để nuôi gà, nuôi heo thì đúng là lãng phí, nếu như con gái mình có thể nuôi được hẳn là mặt trời mọc ở đằng tây rồi đấy.

Ba người vừa thua dọn đồ đạc xong xuôi, Vệ Vân Khai cũng mua cơm về tới, mọi người đều giúp dọn dẹp nhà cửa, vừa khéo cũng gần đến giờ ăn cơm thế là cùng dùng bữa. Thế nhưng phần sân vẫn chưa được dọn dẹp xong, Hoàng Chi Tử và Vương Bảo Trân sống chết không muốn đi, Tống Nguyệt Minh bảo anh gọi một ít thức ăn cho mọi người, bọn họ còn chưa khai lửa, muốn làm cơm cũng không làm được.

“Mẹ, hai người ăn cơm trước đi.” Hai người mẹ đều đang ở đây, Vệ Vân Khai giòn giã gọi một tiếng, dọn đồ ăn trong mấy hộp mang về ra, có tổng cộng bốn món, thịt heo xé vị cá, thịt heo chiên giòn với tỏi, trứng chiên với ớt xanh và salad, cùng với sáu chiếc bánh bao hấp và bốn chai nước ngọt.

Vương Bảo Trân liếc nhìn cũng cảm thấy nhức nhối, thế nhưng có sui gia ở đây nên vẫn phải giả vờ bình tĩnh, cười tươi nói: “Chị sui, mau rửa tay rồi dùng cơm thôi, vẫn còn nóng đấy.”

“Được, tới ngay.”

Tống Nguyệt Minh thấy mấy món này cũng cười, không cần cô dặn dò Vệ Vân Khai cũng biết nên làm gì, cô lặng lẽ nháy nháy mắt với anh: “Vệ Vân Khai, anh ăn chưa?”

Vệ Vân Khai cười, vắt một cái khăn lông ướt lau mồ hôi: “Anh sẽ về ngay, mọi người cứ ăn đi.”

Anh tự nhiên đưa chiếc khăn lông vừa dùng xong cho Tống Minh Nguyệt, nước giếng thấm lạnh, Tống Nguyệt Minh nhận lấy lau tay và mặt mình một chút, đáp lại một tiếng rồi nhìn anh xoay người đạp xe đạp rời đi.

Ba người trở về gian nhà chính ăn cơm, Hoàng Chi Tử nháy mắt nhiều lần, vừa ăn vừa quở trách hai cái miệng nhỏ không biết sống tốt, không nặng không nhẹ, cũng sẽ không tỏ ra quá đáng nhúng tay vào chuyện chuyển nhà của hai vợ chồng họ, bên cạnh đó còn cảm thấy đau lòng khi thấy con rể tốn tiền và sự có hiếu của anh.

Trong lòng Vương Bảo Trân dễ chịu hơn một chút, chỉ cười: “Con cái có hiếu, không phải bà cũng không thường xuyên đến đây sao?”

Hoàng Chi Tử gật đầu một cái, sau đó quay sang hướng dẫn con gái mình: “Sau này hai đứa ở đây không có sự hỗ trợ của hai bên cha mẹ, cũng không thể tiêu tiền quá nhiều, xây căn nhà này cũng đã tốn không ít tiền rồi, sau này vẫn còn nhiều chỗ cần tiêu lắm, nhớ phải tiết kiệm, có biết không?”

Tống Nguyệt Minh sao có thể không nể mặt mẹ mình, ngoan ngoãn đồng ý: “Con biết rồi, mẹ.”

Ăn cơm xong, hai người mẹ lại tiếp tục dọn dẹp giúp, vất vả lắm ngôi nhà nhỏ này mới ngăn nắp hơn, mấy người đi làm kiếm sống cũng đã trở về rồi, hai người mẹ cũng muốn về cùng. Tống Nguyệt Minh và Vệ Vân Khai tiễn họ đến giao lộ, nhìn bọn họ đi xa mới xoay người lại, căn nhà mới rơi vào tĩnh lặng, vừa quen thuộc cũng vừa xa lạ.

Tống Nguyệt Minh qua lại trong sân dưới ánh nắng mặt trời chiều, Vệ Vân Khai cảm thấy vui vẻ, đi theo sau lưng cô từng bước từng bước.

“Anh đi theo em làm gì?”

“Muốn biết em muốn làm gì.”

Tống Nguyệt Minh lườn anh, chống nạnh ra vẻ như đang chỉ giang sơn: “Ở nhà này anh định làm thế nào?”

Bình Luận (0)
Comment