Thập Niên 80 Tiểu Kiều Thê ( Dịch )

Chương 230 - Chương 230.

Chương 230. - Chương 230. -

Vệ Vân Khai cười vui vẻ: “Đều nghe theo em cả.”

“Chúng ta nuôi gà, nuôi heo?”

“Em chắc chứ?”

Tống Nguyệt Minh liên tục lắc đầu:

“Em không chắc, em chẳng chắc chắn một chút nào cả, em thấy không cần phải nuôi gà nuôi heo, nếu muốn ăn cứ trở về thôn là có thể mua được rồi, cần gì phải làm cho sân nhà mình bẩn thêm. Em muốn trồng một ít hoa, hơn nữa anh cũng đã đồng ý sẽ tìm cho em cây đào, cây lựu, cây hồng đúng chứ?”

Vệ Vân Khai nắm đầu ngón tay cô đưa tới, vui vẻ nói rõ ràng: “Bây giờ cũng đã ra quả rồi sao người ta chịu bán được? Hai ngày nữa có thể lấy cây đào, còn cây lựu với cây hồng phải đợi sang thu mới có thể tới nhà chúng ta.

“Được, thế chúng ta sẽ trồng cây ở gian trước và giữa hiên nhà, những nơi còn sót lại sẽ để trồng một ít hoa, còn khoảng đất nhỏ kia chúng ta để trồng một ít rau củ nhé?”

“Em làm chủ, muốn hoa gì anh sẽ trồng hoa đó.”

Tống Nguyệt Minh hài lòng cười một tiếng: “Bây giờ em chuẩn bị tắm rồi ngủ một lát, dọn nhà thật sự mệt mỏi quá.” Mặc dù cô cũng không làm bất kỳ công việc thể chất nào.

Vệ Vân Khai tỏ ý anh cũng phải như thế.

Chờ tới khi hai người nằm trên giường, chỉ mới chớp mắt đã ngủ mất, chiếc quạt điện mới ở bên cạnh tận tuỵ quạt gió, lúc tỉnh dậy trời đã chạng vạng tối, đưa tay sờ sang bên cạnh một cái, người đã không còn ở đây nữa rồi, Vệ Vân Khai lập tức nhìn thấy động tác của cô, nhịn cười nhắc nhở:

“Anh vừa dậy thôi, có muốn ăn cơm không?”

Tống Nguyệt Minh ngầng đầu nhìn anh một cái, lại nằm xuống: “Ăn gì?”

“Anh nấu một nồi cháo hơi lớn, mua thêm bốn cái bánh bao, thêm salad dưa leo, được không?”

“Quá được rồi!”

Tống Nguyệt Minh chập choạng xuống giường bới tóc lên, cô rửa tay sạch sẽ rồi dùng cơm, dù sao cũng chỉ có hai người, không cần phải chuẩn bị quá nhiều, nước ngọt mua buổi trưa còn dư lại hai bình, Hoàng Chi Tử không thích uống cái này, bỏ vào giếng nước bây giờ lấy ra vẫn còn lành lạnh như cũ, mỗi người một chai, cô cầm lấy chai của mình cụng vào chai anh: “Cạn ly!”

Vệ Vân Khai mỉm cười: “Cạn ly, mừng chúng ta dọn đến nhà mới.”

Một lúc sau, bữa cơm đơn giản cũng hoàn thành, khí trời vào ban ngày cũng dần dần tản đi, hai người ngồi trong sân hóng mát, chỉ là không thiếu sự xâm nhập của muỗi, cắn hai cái xong lại chui trở vào mùng, buổi chiều nghỉ ngơi lấy sức, buổi tối có thể tận tình tận hứng.

Cũng may còn giữ lại nước ấm, nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ rồi trở về giường, nhưng vẫn không hề buồn ngủ, Vệ Vân Khai ôm cô, thấp giọng hỏi:

“Hôm nay vui lắm sao?”

“Vui chứ, dọn nhà mới mà.”

“Tự do?”

Hỏi xong, Vệ Vân Khai cảm thấy người trong lòng cứng đờ trong chốc lát, anh chậm rãi cong môi: “Anh cũng vui.”

Tống Nguyệt Minh lật người nằm trên người anh: “Em cảm thấy chắc chắn cha mẹ sẽ cảm thấy chúng ta không có lương tâm, nhưng thật sự em cũng cảm thấy rất tự do, trước ở nhà khi em sợ làm không xong sẽ có người nói ra nói vào, bây giờ cũng không cần quan tâm tới nữa.”

Dù chỉ cách một bức tường, thế nhưng vừa nghĩ tới bên kia là nhà của cha mẹ chồng, nếu như người ta cẩn thận một chút, ở bên tường lập tức có thể nghe thấy tiếng động ở bên này, làm một món ăn ngon đều sẽ có người nhìn chằm chằm, muốn buông thả cũng không dám làm quá mức. Nhưng bây giờ khác rồi, đây hoàn toàn là địa bàn của mình, muốn làm gì thì làm cái đó.

Có Vương Bảo Trân đang tiếc nuối không biết sân mới xây kia sẽ bỏ trống đến bao giờ, lúc đó Tống Nguyệt Minh cũng không trả lời. Sân mới là do Vệ Vân Khai bỏ tiền xây dựng, nơi xây dựng chính là đất ở của nhà họ Nguỵ, có nhiều nhà mới như thế, nếu không ai yêu cầu cô cũng không chủ động chuyển giao, cho dù có chuyển cũng là cho hai người già ở. Thế nhưng nhà ở viện cũ cũng không cũ mấy, chẳng hề có vấn đề gì nên hoàn toàn không cần nhà ở viện mới, hơn nữa bọn họ chuyển ra ngoài nếu có chuyện gì sẽ còn trở về, chuyển cho người khác thế thì cũng không còn nhà để về nữa rồi.

Cho dù là Vệ Vân Khai cũng không có ý hào phóng tặng nhà cho người khác.

Vệ Vân Khai xoa xoa cô, nhấn mạnh:

“Cái này không tính là không có lương tâm, khi nào rảnh chúng ta sẽ quay về thăm một chút.”

Bình Luận (0)
Comment