Trách nhiệm bọn họ nên gánh, bọn họ cũng sẽ không trốn tránh dù chỉ là một chút.
Tống Nguyệt Minh rất hài lòng với thái độ của anh: “Em cũng nghĩ thế.”
Lúc đêm khuya vắng người, cuối cùng hai người họ cũng ôm nhau ngủ thiếp đi, thế nhưng đến sáng cũng không có gì bất ngờ khi vẫn bị tiếng gà gáy đánh thức, chắc chắn hàng xóm có người nuôi gà, hai người nằm trên giường chán chê một hồi cũng đứng dậy.
Vệ Vân Khai đã đến đơn vị mới báo cáo, cấp trên là người quen, cho anh nghỉ hai ngày để dọn nhà, hôm nay cũng không cần đi làm. Hai người ăn sáng rồi đến trung tâm thương mại để xem có thứ gì tốt sẽ mua một ít.
Vừa ra đến cửa, Tống Nguyệt Minh đột nhiên nhớ tới một chuyện: “Đúng rồi! Chúng ta chụp một bức ảnh chứ? Ở nhà mới của chúng ta!”
Ở ngay cửa của gian nhà chính, hai người đứng dưới ánh nắng mặt trời, chụp một tấm ảnh. Tống Nguyệt Minh chỉ cho Vệ Vân Khai cách chụp ảnh đơn giản, thiên phú của anh cũng không tệ, vừa học liền biết.
Chụp xong hai người mới ra khỏi nhà, đi không gần cũng không xa.
Trung tâm thương mại chỉ cách nhà mới có hơn một ngàn mét, đi một hồi là tới, cô muốn mua vải. Tống Nguyệt Minh mua cho mình một cây vải bông nền đỏ hoa trắng để may váy, còn mua cho Vệ Vân Khai một cây vải bông màu xám tro nhạt để may áo sơ mi, một cây vải kaki để may quần. Sau đó lại mua thêm hai đôi giày sandals, mỗi người một đôi, còn mua thêm hai chiếc áo lót cho anh, Tống Nguyệt Minh mua một chiếc áo ngực, tiền tiết kiệm mấy năm nay của Vệ Vân Khai, đổi thành phiếu vải bây giờ đã bị Tống Nguyệt Minh tiêu hết phân nửa.
Trả tiền và phiếu xong, Tống Nguyệt Minh mới nhớ hôm qua mình đã đồng ý trước mặt Hoàng Chi Tử và Vương Bảo Trân, thế mà bây giờ đã đặt ra sau đầu.
“Tại sao anh không nhắc nhở em, nhìn đi, lại phá của rồi?”
Vệ Vân Khai xách chiến lợi phẩm, vô cùng vô tội bày tỏ: “Cũng đều là đồ cần phải mua, cũng không tính là phá của.”
Tống Nguyệt Minh thấy thoải mái hơn, nếu như cô để lộ tính cách cuồng mua sắm rõ ràng thế thì Vệ Vân Khai lại chính là tên nghiên mua sắm trong âm thầm, thế nên cũng không có gì áy náy, có quần áo mới để mặc mới là quan trọng nhất!
Trước khi rời khỏi trung tâm thương mại, Tống Nguyệt Minh còn mua thêm hai cân bánh quai chèo ngọt và bánh quai chèo mặn. Trong trung tâm mua sắm gần đó vừa khéo có một tiệm may, sau khi hỏi kĩ thời gian quần áo được may xong, lập tức cho người đo kích thước rồi bỏ vải của nhà mình xuống, trả tiền đặt cọc rồi cầm lấy hoá đơn. Hoàn thành tất cả mọi thứ trở về nhà cũng đã gần trưa, vừa khéo trong đường hẻm có người bán dưa hấu và rau xanh, chọn lấy hai quả dưa hấu, hai cây cải Thượng Hải cùng hai mươi quả trứng gà, về tới nhà là có thể làm cơm trưa rồi.
Dường như mùi vị nước trong giếng nước ở mỗi nhà đều không giống nhau, nước ở nhà mới có hơi ngọt, hẳn là do giếng được đào sâu, nước bên trong vừa sạch sẽ lại rất lạnh. Tống Nguyệt Minh không dám uống nước trực tiếp từ giếng, đều đun cho bớt lạnh rồi mới uống, nhưng Vệ Vân Khai lại cảm thấy có chút phiền phức, thế nhưng lại rất ít khi làm trái lệnh cô. Về nhà dùng nước giếng rửa mặt, dưới ánh mắt rực lửa của cô ngoan ngoãn lau mặt, rồi sau đó vào gian nhà chính rót một ly nước lạnh, mỗi người muốn một nửa.
Hai người họ ăn mì lạnh cho bữa trưa, nghe tiếng ve kêu nóng ran bắt đầu chìm vào giấc ngủ, buổi chiều hai người họ còn phải chuẩn bị lau dọn bề mặt phòng, nối dây và lắp bóng đèn, hơn nữa còn phải nghĩ nên sắp xếp thế nào, đợt này bọn họ đã tốn không ít tiền, cũng đến lúc chuẩn bị kiếm lại rồi.
Vệ Vân Khai biết hết mọi thứ, việc nối đường dây điện thoại cũng không thành vấn đề, thế nhưng vì sự cố của Hà Bằng Trình, thế nên anh lại càng thêm dè dặt. Phòng có hai mặt tiền chỉ mở một cửa để tiếp khách, một gian phòng kháoc được dùng để treo tranh, ảnh, hai bên đều cần phải có bóng đèn. Bởi vì ban ngày nóng, Tống Nguyệt Minh mở cửa phòng, thông gió lạnh để làm việc nhanh một chút.
Trong lúc đang thất thần, ngoài cửa đột nhiên truyền tới tiếng nói:
“Ôi, hai người đang làm gì thế? Sau hai tháng bận rộn, cuối cùng cũng nhìn thấy hai người bằng xương bằng thịt!”