Thập Niên 80 Tiểu Kiều Thê ( Dịch )

Chương 232 - Chương 232.

Chương 232. - Chương 232. -

Tống Nguyệt Minh vừa quay đầu lại, là một bà cụ mập mạp, một tay đang phe phẩy chiếc quạt lá, tay còn lại dắt theo một đứa cháu trai, cô mỉm cười trả lời:

“Bọn cháu đang kéo dây điện, thím cũng ở nơi này sao?”

Thím Hồ gật đầu một cái, vào nhà xem xét một lượt, chặc lưỡi nói: “Nhà thím ở ngay phía đông nhà của hai đứa, lúc xây nhà, chồng cháu còn thương lượng chuyện tường viện đúng không?”

Phía đông nhà mới có một gia đình ở, phía tây lại không có ai, thế nhưng chỉ có một mặt tường ở sân giữa hai nhà, Vệ Vân Khai muốn tân trang thế là muốn biến tất cả thành mới. Không gặp được chủ nhà ở phía Tây, anh chỉ có thể xây một bờ tường thật cao trên nền móng của nhà mình, sau khi thương lượng với thím Hồ thuộc nhà ở phía Đông, bọn họ cũng đồng ý xây một bờ tường khác. Tường của nhà mới cao, trên đầu tường có không ít mảnh thuỷ tinh, đầu nhọn của mảnh vỡ thuỷ tinh hướng lên trên vô cùng sắc bén, phòng có trộm leo vào gia tăng độ an toàn. Những chuyện này Vệ Vân Khai đều nói với Tống Nguyệt Minh, cô suy nghĩ một chút nhanh chóng nhớ ra.

Vệ Vân Khai leo xuống khỏi thang, nhắc nhở cô: “Đây là thím Hồ.”

“Hoá ra thím Hồ, thím mau vào nhà ngồi chơi.”

Thím Hồ tò mò nhìn xung quanh một lượt, thấy bên trong trống rỗng, không nhịn được hỏi: “Hai cháu làm nhiều phòng như thế để làm gì?”

Tống Nguyệt Minh cười cười: “Bọn cháu dự phòng trước cho nhà đông người, thím ơi, đây là cháu trai của thím sao? Dáng vẻ không tệ nhé.”

“Đúng rồi, đây là cháu trai bảo bối của nhà thím đấy, nhà thím ở ngay sát cạnh, có chuyện gì thì cứ tới tìm thím, hai cháu tên gì?”

“Thím Hồ, cháu họ Tống tên Nguyệt Minh, anh ấy tên Vệ Vân Khai.”

Thím Hồ gật đầu một cái: “Tên rất đẹp, thế được rồi, hai đứa làm việc tiếp đi, thím về nhà trước đây.”

Tống Nguyệt Minh tiễn thím Hồ đến ngoài cửa, thím Hồ chỉ chỉ về phía cửa nhà mình xem như giới thiệu, về đến nhà cô hỏi Vệ Vân Khai những người xung quanh có cần chú ý gì không.

Vệ Vân Khai suy nghĩ một chút: “Cũng không có gì đặc biệt, cũng không lớn như trong thôn đâu.”

Đúng thật, trong khoảng sân nhỏ ở huyện thành cũng đều là độc môn độc họ, mọi người tới từ khắp nơi, không giống trong thôn phần lớn cũng chỉ có một họ, thấy ai cũng đều có một cách gọi gần gũi. Trong nhà xảy ra chuyện gì sẽ nhanh chóng truyền khắp thôn, nơi này tương đối tự do nhưng lại quá ảm đạm, Tống Nguyệt Minh cũng không thích quá thân thiết với hàng xóm, cũng không có ý định vừa tới sẽ lấy lòng những người ở đó, cũng cần phải có thời gian từ từ.

Gắn bóng đèn xong, mở chốt bật điện, bóng đèn sáng lên, chốt mở điện cũng không thành vấn đề, nhiệm vụ buổi chiều thành công mỹ mãn. Những món đồ trang trí vẫn đang chờ Tống Kiến Bình hoàn thành rồi chuyển tới, một chiếc bàn dài và một cái bàn vuông, còn có bốn băng ghế dài cùng hai chiếc ghế. Nếu như không phải lúc trước phải bận rộn chuyện làm nông, Tống Kiến Bình thật sự bận rộn không có thời gian, thế cũng làm xong từ lâu rồi.

Đóng cửa mặt ngời lại, vào nhà rửa tay một cái, trái dưa hấu đặt trong giếng nước đã lành lạnh rồi, cắt ra là có thể ăn ngay, thịt dưa hấu ngọt lịm.

Sáng sớm, Vệ Vân Khai lái xe tới đơn vị mới làm việc, Tống Nguyệt Minh ở nhà lập ra một kế hoạch cụ thể cho nhà mới, trong viện mới không có nhiều đường đất, để tiện cho việc đi lại, từ cửa đến gian nhà chính, hiên nhà và cả đường đến phòng bếp đều được trải gạch xanh, những nơi còn lại ở bên cạnh mới có đất bùn, cái này được chuẩn bị trước phòng khi trời mưa đường khó đi.

Hai người đã tính xong, Vệ Vân Khai xuống tiểu đội lấy hai bui nguyệt quế về, nhà của đồng nghiệp có một mảng lớn nguyệt quế, anh đã thảo luận với người ta mua hai bui nguyệt quế, Tống Nguyệt Minh nhàn rỗi không có việc gì làm đào trước hai cái hố để trồng hoa.

Hai bụi nguyệt quế được đặt ở hai bên hiên nhà, chờ có cơ hội sẽ mua thêm một ít hoa lài các lại để trồng thêm, còn ổ của Vượng Tài được đặt ở trong góc tường chỗ hiên nhà, hoàn toàn phát huy nhiệm vụ giữ cửa của nó. Đừng thấy bây giờ người ta còn nhỏ tuổi, thế nhưng tiếng hét vô cùng mạnh mẽ, Tống Nguyệt Minh định đến tiệm bán thực phẩm để xem xem có xương và các loại thịt hay không để mua về cho nó gặm.

Bình Luận (0)
Comment