Thập Niên 80 Tiểu Kiều Thê ( Dịch )

Chương 233 - Chương 233.

Chương 233. - Chương 233. -

Thế nhưng mua xương về rồi, Vệ Vân Khai đã tan làm từ sớm, mang theo một phong thư nói cho cô biết cái gì gọi là kế hoạch không bắt kịp thay đổi.

Là thư hồi âm thư gửi cho thành phố Bắc Kinh lúc trước.

Vệ Vân Khai đưa thư cho Tống Nguyệt Minh xem, cô liếc xe một cái, bút tích sắc bén, ngôn ngữ đơn giản nhưng không che giấu được sự kích động. Trong thư nói bọn họ cần phải đến Bắc Kinh một chuyến để xử lý chuyện cũ của nhà họ Vệ.

“Buổi trưa, đồng nghiệp ở trạm máy móc nông nghiệp đưa cho anh, anh cũng đã xin nghỉ với lãnh đạo. Nguyệt Minh, em có thể về đó với anh không?” Vệ Vân Khai thương lượng, trong mắt mang theo sự chờ mong và thấp thỏm.

Đương nhiên Tống Nguyệt Minh đồng ý, không chút nghĩ ngợi gật đầu, thế nhưng trước mắt vẫn còn một vấn đề:

“Có nói cho nhà chuyện này không?”

Vệ Vân Khai suy nghĩ một chút: “Phải nói, chúng ta về nhà trước đã.”

Vượng Tài cũng phải được đưa theo, bọn họ cũng không biết sẽ mất bao lâu mới quay lại, chó nhỏ cần có người cho ăn. Nguỵ Căn Sinh cũng thích chú chó này, giao cho ông nuôi cũng không vấn đề gì.

Hai người vội vàng về nhà, vừa vào cửa đã doạ Vương Bảo Trân và Nguỵ Căn Sinh giật mình.

“Sao bây giờ lại về? Còn mang cả chó về đây, có phải nơi đó không cho nuôi không?” Vương Bảo Trân nhận lấy chú chó rồi lại thả ra.

“Cha, mẹ, bọn con có chút việc, chúng ta vào nhà trước rồi nói.”

Nguỵ Căn Sinh không nói hai lời bước vào nhà, Vệ Vân Khai trịnh trọng như thế cũng chỉ có việc tin tức ở bên phía Bắc Kinh đã được gửi đến. Hơn mười năm, cũng nên có động tĩnh rồi,

Vệ Vân Khai nói đơn giản: “Ít ngày trước có tin ông nội và cha đã được khôi phục danh dự, con gửi tin cho chú Tương, ông ấy bảo con về đó một chuyến, thế nên con và Nguyệt Minh chuẩn bị đến đó một chuyến.”

Nguỵ Căn Sinh rít một hơi thuốc, trong mắt ngấn lệ: “Đây là chuyện tốt mà, hai đứa phải trở về!”

“Lãnh đạo trong đơn vị có cho nghỉ không?”

“Cho rồi ạ.”

“Thế thì đi đi.”

Khoé miệng Vương Bảo Trân giật giật, do dự cuối cùng vẫn hỏi: “Cả hai đứa đều đi?”

Vệ Vân Khai gật đầu: “Con đã kết hôn rồi, hẳn cũng nên đưa Nguyệt Minh về gặp ông bà nội và cha một chút.”

Vương Bảo Trân nghe xong, ánh mắt nhìn xuống đất, không nói lời nào, một hồi lâu vẫn lên tiếng: “Đi đi, đi xem một chút cũng được.”

Thật ra bà vẫn còn muốn hỏi thêm một câu, đi xong có quay lại hay không, nhưng nghĩ tới lời mắng của Nguỵ Căn Sinh đêm đó, cuối cùng cũng không hỏi.

Chuyện này cũng phải báo với nhà họ Tống một tiếng, Hoàng Chi Tử và Tống Vệ Quốc nghe xong cũng yên lặng, trước khi kết hôn bọn họ hoàn toàn không ngờ Vệ Vân Khai còn phải đến Bắc Kinh, thế là phản ứng: “Vân Khai, Nguyệt Minh chưa từng đi xa nhà, con phải chăm sóc tốt cho con bé, định khi nào sẽ trở về?”

“Con xin nghỉ mười ngày, nếu có chuyện gì, con sẽ gửi điện báo về. Cha mẹ, hai người cứ yên tâm, con sẽ chăm sóc Nguyệt Minh thật tốt.”

Hai người cũng không có gì cần nói, Tống Nguyệt Minh sờ mũi một cái, cảm thấy mình như một đứa nhóc vô lương tâm không có chuyện gì, thế là kéo kéo đồng hồ đeo tay của Hoàng Chi Tử: “Mẹ, con cũng không còn là con nít nữa, nhất định sẽ về sớm thôi, mẹ cứ yên tâm đi.”

Hoàng Chi Tử muốn nói lại thôi, đứa con gái ngu ngốc này, con có biết chuyến đi này rất khác hay không, lúc đầu nếu bà biết Vệ Vân Khai là người ở Bắc Kinh, không cắm rễ ở nơi này, cho dù có thế nào cũng không gả con gái cho anh, lỡ như… khác biệt giữa hai nhà hẳn là lớn lắm, hơn nữa đến bây giờ con gái mình vẫn chưa có thai, chẳng có chút bảo đảm gì, nghe nói người sống ở thành phố lớn ly hôn nhiều, chẳng phải mẹ của Tống Bách Hằng cũng bị chồng chê nên mới đưa con về quê sao?

“Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi, mẹ muốn gì, con mang về cho mẹ nhé!”

Hoàng Chi Tử cười: “Chỉ cần hai đứa bình an trở về, mẹ chẳng cần gì nữa.”

Tống Nguyệt Minh nghiêng đầu hỏi Tống Vệ Quốc: “Cha, con mua thuốc lá ngon ở Bắc Kinh về cho bố nhé?”

“Tiêu xài tiết kiệm một chút, trong tay hai đưa còn tiền không, cha đưa tiền cho hai đứa xài trước, đừng để đến lúc đó không có tiền lại bị làm khó.” Tống Vệ Quốc vừa nói vừa tỏ ý bảo Hoàng Chi Tử đi lấy tiền.

Tống Nguyệt Minh vội vàng ngăn cản: “Bọn con còn tiền, đủ xài mà, Vân Khai cũng mới lãnh lương ạ!”

Bình Luận (0)
Comment