Khuyên can mãi hai người mới bỏ đi ý nghĩa cho tiền cô, hai người họ ở lại nhà họ Tống dùng cơm, về đến nhà trước khi trời tối. Vệ Vân Khai cũng đã mua xong vé xe lửa ngày mai, bọn họ còn phải thu dọn đồ đạc, Hoàng Chi Tử muốn tìm cô nói chuyện riêng cũng không có cơ hội.
Hai người đi khoảng mười ngày, cần mang theo quần áo để thay, giặt, Tống Nguyệt Minh cầm lấy quần áo mà hai người sẽ mang theo, mỗi người ba bộ quần áo và hai đôi giày, đều là quần áo đơn giản mùa hè, bỏ vào trong một chiếc túi nhỏ, thu dọn quần áo xong lại bỏ máy chụp ảnh vào, tiền để dành trong nhà cũng tiêu gần hết. Sáng mai phải ra ngân hàng rút hai trăm tệ, cô nhanh tay thu dọn đồ đạc xong, Vệ Vân Khai vẫn ngồi trong phòng phía đông không có động tĩnh gì, ánh mắt đặt trên tấm ảnh gia đình.
Tống Nguyệt Minh giả vờ ho khan một tiếng rồi bước tới: “Đi ngủ đi, ngày mai chúng ta còn phải ngồi xe.”
Vệ Vân Khai lấy lại tinh thần, miễn cưỡng cười một tiếng: “Được.”
Tắm rửa xong leo lên giường, trong phòng ngủ chỉ còn lại tiếng của cây quạt, thế nhưng hai người không ai ngủ cả, cũng không biết nên nói gì.
“Quần áo em chọn cho anh đều là quần áo thường mặc, mấy cây vải hôm qua chắc chắn vẫn chưa may xong, nếu không hợp có thể đến đó xem có gì mua không.” Mang theo tiền đi, mua đồ trong thành phố cũng không thành vấn đề.
“Được rồi, mấy bộ quần áo đó là được rồi.”
Vệ Vân Khai trở mình đưa tay khoác lên người cô, không biết đang trấn an cô hay đang trấn an bản thân mình, ngón tay từ từ vuốt ve, Tống Nguyệt Minh không chịu nổi sự ngứa ngáy này, dứt khoát phản công.
“Chúng ta mau tìm cách nghỉ sớm thôi, em sợ tối mai không ngủ được không có tinh thần.”
Cô cố ý, Vệ Vân Khai không chịu nổi, sau một phen dày vò, quả nhiên nặng nề buồn ngủ.
Đến sáng hôm sau, cho dù có nhìn thấy hay không, hai người cũng vô cùng bình thường, rời giường vô cùng sớm, Tống Nguyệt Minh luộc bảy, tám trứng gà, mùa hè nóng bức cũng không nấu được gì, cũng mang từ huyện thành tới Bắc Kinh cũng chỉ cần hơn mười tiếng, buổi tối ngủ một giấc, sáng sớm hôm sau đã đến.
Hai người vội vàng ăn sáng xong cũng vừa đúng tám giờ, Tống Nguyệt Minh cầm sổ tiết kiện đến ngân hàng lấy tiền, Vệ Vân Khai đi theo sau lưng cô, hai mươi tờ đại đoàn kết được chia thành hai nửa, mỗi người cầm một nửa, sổ tiết kiệm mang theo bên mình bất cứ lúc nào, nghĩ tới nghĩ lui, lại nhét vào túi một đồng xu vàng nhỏ mới yên tâm.
Đồng xu vàng này cũng chỉ có mình Vệ Vân Khai mới biết, trên bề nổi hai người đến Bắc Kinh gần như đã mang theo toàn bộ tài sản, lúc ra khỏi cửa, khoá cửa lại cũng không băn khoăn điều gì.
Bọn họ cần phải đến trạm xe lửa trước thời hạn, xe lửa từ huyện thành đến Bắc Kinh cũng chỉ có hai chuyến mỗi ngày, bọn họ chắc chắn không thể bỏ lỡ.
Cũng may, chuyến xe lửa này cũng vừa mới mở không bao lâu, người ở huyện thành ngồi xe lửa cũng không nhiều, bọn họ không cần chen lấn để lên tàu, hai vé của bọn họ là vé giường cứng nằm đối diện nhau, người bên trong buồng cũng không nhiều. Sau khi lên xe, hai người ngồi lên giường nghỉ ngơi một chút, Vệ Vân Khai mang theo một quyển sách, mang theo cho Tống Nguyệt Minh một quyển tiểu thuyết, Tống Nguyệt Minh lấy máy chụp hình ra, chụp cho hai người họ một tấm hình, sau đó lại chụp phong cảnh rồi mới cất đi.
Hiện giờ, xe lửa vẫn chưa có điều hoà không khí, chỉ có một hàng quạt nhỏ gắn trên trần buồng xe, ngủ trên giường tương đối mát mẻ lại vừa sạch sẽ, Vệ Vân Khai lo lắng Tống Nguyệt Minh chưa từng ngồi xe lửa trước, thế là làm mẫu cho cô trước, đứng ở bên dưới để cô lên trên.
Tống Nguyệt Minh cởi giày rón rén bước lên, lại nhướng mày với Vệ Vân Khai, Vệ Vân Khai cười một cái cũng leo lên theo.
Thế nhưng đọc sách trên chiếc xe lửa lắc lư qua lại cũng không phải hưởng thụ gì, Tống Nguyệt Minh chỉ mới đọc đoạn mở đầu đã mơ màng buồn ngủ.
“Ngủ đi, anh ở ngay đây.”
“Ừ, anh canh đồ nhé.” Mấy đồ quý đều đặt trong túi xách tay này.