Thập Niên 80 Tiểu Kiều Thê ( Dịch )

Chương 235 - Chương 235.

Chương 235. - Chương 235. -

Tống Nguyệt Minh thật sự ngủ mất, xe lửa vừa dừng lại, cô mơ màng mở mắt ra rồi lại nhanh chóng ngủ thiếp đi, lúc tỉnh dậy trời cũng đã chập choạng tối, mặt trời ngã về phía tây, thấy mặt giường ở phía đối diện trống rỗng, cô trợn tròn mắt nhìn một hồi, chậm rãi ngồi dậy nhìn xuống bên dưới, giường dưới cũng không có ai, tim cô đập nhanh hơn.

Vệ Vân Khai cầm bình nước quay lại thấy Nguyệt Minh đang mê mang ngồi trên giường, anh vội vàng gọi: “Nguyệt Minh?”

Tống Nguyệt Minh nhìn theo tiếng nói, đôi mắt trong suốt nhìn chằm chằm, có chút tủi thân hỏi: “Anh đi đâu thế?”

“Anh đi lấy nước, chờ lát nữa để lạnh cho em uống, vừa rồi anh thấy em ngủ rất ngon, cho rằng em sẽ chưa dậy, có phải sợ rồi không?” Vệ Vân Khai đặt bình nước xuống, sau đó lại bỏ túi xách lên giường, đưa trái đào đã rửa sạch cho cô.

Tống Nguyệt Minh lắc đầu không nhận, buộc tóc lên rồi leo xuống giường, sóng vai ngồi ở giường trống bên dưới.

“Vừa nãy em sợ hết hồn.” Trong giọng nói của cô mang theo sự dịu dàng vừa mới tỉnh ngủ, bên cạnh đó còn là sự tố cáo dày đặc.

Vệ Vân Khai nhẹ nhàng bóp bóp tay cô rồi nhanh chóng buông ra: “Lần sau anh sẽ đánh thức em, tới đây, ăn đào trước đi.”

Lúc ra khỏi nhà, cho dù là vợ chồng cũng không làm ra những động tác thân mật gì, huống kia ở bàn nhỏ ở hành lang bên kia còn có người ngồi, cũng không biết có nghe thấy bọn họ nói chuyện hay không.

Trái đào mềm mại đã được bóc vỏ, Tống Nguyệt Minh nhận lấy, cắn một cái mới hơi cười lên, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Vừa nãy em còn nghĩ anh len lén bỏ đi rồi, nhưng sau đó nghĩ lại anh sẽ không làm thế đâu.”

Vệ Vân Khai liếc cô một cái: “Anh bỏ em thế chẳng phải anh ngu sao?”

Tống Nguyệt Minh nặng nề gật đầu: “Em cũng nghĩ như thế.”

Một người ăn đào, nước sôi vẫn bỏng tay như trước. Đến giờ cơm tối, hai người xách túi đi xuống khoang bán thức ăn dùng bữa tối, mỗi người một chén thịt cừu hầm. Lúc ăn xong trở về trời cũng gần tối rồi, bên trong khoang xe tương đối an tĩnh, không ai nói tiếng nào.

Tống Nguyệt Minh nằm đó đầu óc trống rỗng, trong lúc đang ngẩng người, phát hiện có người gõ lên lan can giường một cái, cô ngẩng đầu nhìn, là Vệ Vân Khai nghiêng người đưa tay tới.

“Sao thế?” Tống Nguyệt Minh khó hiểu đưa tay sang.

Dường như Vệ Vân Khai chỉ đang chờ cơ hội này, ôm lấy tay cô, đung đưa qua lại trên không trùng: “Nếu ban đêm muốn đi vệ sinh thì gọi anh, anh đi cùng em.”

Tống Nguyệt Minh nghiêng người mượn ánh trăng yếu ớt cười với anh: “Em biết rồi.”

“Đi ngủ thôi, ngày mai chúng ta đến rồi.”

“Được.”

Trước khi buông tay, Tống Nguyệt Minh co ngón út lại gãi gãi nhẹ vào lòng bàn tay anh, lòng bàn tay anh chợt co rúc lại một cái, muốn bắt lấy tay cô, thế nhưng cô lại vội vàng thu tay lại, nghiêm chỉnh đặt ở trước người: “Em phải ngủ rồi.”

Vệ Vân Khai không biết làm sao lắc đầu, né người nhìn cô từ từ nhắm mắt lại.

Xe lửa lái một chút thì dừng lại, buổi sáng mùa hè trời sáng sớm. Trong lòng hai người đều có chuyện, trời vừa tờ mờ sáng đã tỉnh lại, thừa lúc nhiều người còn chưa tỉnh, hai người cùng nhau đi rửa mặt. Lúc ra cửa hai người không mang theo khăn lông, sau khi rửa mặt xong, hai người trốn trong nhà vệ sinh dùng khăn ướt lau cổ và dưới nách một chút, lúc quay lại tinh thần sảng khoái.

Xe lửa đến thành phố Bắc Kinh đã hơn mười giờ rồi, hai người ăn sáng xong, yện lặng không nói gì ngồi tại chiếc bàn nhỏ cạnh cửa sổ nhìn phòng cảnh ngoài cửa sổ. Trong lòng hai người không ai bình tĩnh, Vệ Vân Khai cảm thấy có chút lo sợ khi sắp về nhà, Tống Nguyệt Minh lại kích động nhiều hơn, cô muốn xem thử xem thành phố Bắc Kinh sẽ có dáng vẻ thế nào.

Vận may của bọn họ không tệ, xe lửa cũng không trễ giờ, mười giờ rưỡi đã ngừng lại ở trạm xe lửa náo nhiệt của thành phố Bắc Kinh. Lúc xuống xe còn chen lấn nhiều hơn lúc lên xe, may mắn hai người mang theo ít hành lý, theo đám người rời khỏi xe lửa, ra ngoài đứng nhìn, bọn họ tựa như đã đến một thế giới khác, chỗ này càng náo nhiệt, ngăn nắp hơn, nghe thấy những khẩu âm hoàn toàn khác.

Vệ Vân Khai siết chặt lấy tay Tống Nguyệt Minh, vẻ mặt khó nén sự kích động và hoài niệm.

Bình Luận (0)
Comment