Thập Niên 80 Tiểu Kiều Thê ( Dịch )

Chương 236 - Chương 236.

Chương 236. - Chương 236. -

“Nguyệt Minh, chúng ta đến Bắc Kinh rồi"

Tống Nguyệt Minh cũng kích động y hệt anh, kích động tới mức quên mất máy chụp ảnh trong túi xách, chờ Vệ Vân Khai hỏi đường, tìm được xe buýt đi đến nhà của chú Tương mới lấy lại được tinh thần.

“Vân Khai, chúng ta có nên tìm một nhà khách gần đó vào ở trước không?”

Vệ Vân Khai giơ tay lên liếc nhìn đồng hồ, chờ bọn họ tới cũng đã tới giờ ăn cơm, hơn nữa ngồi xe lửa một ngày một đêm, anh tắm xong sẽ sang đó, lúc này mới gật đầu đi tới chỗ nhân viên bán vé hỏi thăm nhà khách ở gần đó. Nhân viên bán vé vô cùng nhiệt tình, nhiệt tình nói cho bọn họ nghe ở trạm xe buýt tiếp theo có một nhà khách.

Giấy giới thiệu do đơn vị cấp cho Vệ Vân Khai có đề cập tới việc anh đưa vợ tới Bắc Kinh thăm người thân, vì đề phòng bất ngờ, Tống Nguyệt Minh cũng xin đại đội trong thôn một tờ giấy giới thiệu, tránh cho có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra cần dùng tới.

Đến nhà khách, có giấy chứng minh quan hệ vợ chồng của hai người đương nhiên có thể thuê một căn phòng, hai người tắm rửa thay đồ trước, sau đó lại treo đồ giặt ở ngoài cửa sổ, sau khi dọn dẹp mọi thứ xong xuống đã gần một giờ trưa. Khách sạn không cung cấp bữa ăn, tìm một quán cơm nhỏ dùng một tô mì lạnh, rồi lại mua túi trái cây cùng một ít quà mới đến cửa.

Nhà họ Tương ở trong một viện lớn, giản dị khiêm tốn, thế nhưng cũng nhờ chú Tương làm trung gian, giúp Nguỵ Căn Sinh thành công đưa Vệ Vân Khai từ Bắc Kinh về thôn Nguỵ Thuỷ sống an ổn.

Tương Đại Phi vốn đang ngồi dưới tàng cây hóng mát, chơi cờ tướng cùng ông bạn già. Có ba bốn người đang ngồi xung quanh xem cuộc chiến, phe phẩy chiếc quạt ngồi thảnh thơi nghe tiếng chim hót. Ông tình cờ ngẩng đầu nhìn thấy một đôi nam nữ trẻ tuổi đang sóng vai chậm rãi đi tới, trong tay đang xách đầy đồ, ông nhanh chóng sợ hãi run rẩy. Mặt mũi người thanh niên có chút quen mắt, nhất là trống giống như đứa bé ông đã nhớ nhưng nhiều năm.

“Đại Phi, tới lượt ông đi cờ rồi.”

Tương Đại Phi chậm rãi đứng dậy, khoát khoát tay: “Không được, không được.”

“Ôi, không phải như thế này, ông học ở đâu cái…” Ông cụ tóc muối tiêu còn chưa nói xong, chỉ thấy Tương Đại Phi đứng dậy đi về phía hai nam nữ xa lạ.

“Vân Khai, là cháu sao?”

Vệ Vân Khai đứng trước mặt ông cụ, vô cùng kính cẩn gật đầu: “Chú Tương, là cháu đây, đã nhiều năm không gặp, chú có khoẻ không?”

Hốc mắt Tương Đại Phi nóng lên, phe phẩy chiếc quạt hai cái, nức nở nói: “Trở về thì tốt, trở về thì tốt rồi, mau, mau vào nhà với chú, cuối cùng cũng đợi được đến lúc cháu quay về.”

“Còn nữa, đây là?”

Vệ Vân Khai vội vàng giới thiệu: “Chú Tương, đây là vợ cháu, tên là Tống Nguyệt Minh. Nguyệt Minh, chú Tương là bạn tốt của cha anh lúc còn sống.”

Tống Nguyệt Minh cười gọi một tiếng chú Tương, Tương Đại Phi cũng gọi tên cô một lần, liên tục gật đầu: “Tên này rất đẹp, tên của hai đứa cũng rất xứng đôi, rất tốt.”

Bọn họ đi ngang qua mấy người bạn cũ, Tương Đại Phi thuận miệng giải thích: “Họ hàng của nhà tôi, ngày mai lại ra đánh cờ với các người.”

Mọi người nào có không hiểu, nhìn lướt qua hai người họ một cái rồi tiếp tục chơi cờ.

Tương Đại Phi đi trước dẫn đường, một đường đi thẳng lên lầu một của nhà lớn, chính là địa chỉ trong bức thư, ông viết vô cùng rõ ràng, như thể sợ Vệ Vân Khai không tìm ra địa chỉ.

Gõ cửa một cái, bên trong có người ra mở cửa, là một bà cụ mặt mũi hiền hậu, lúc nhìn thấy hai người sau lưng Tương Đại Phi, lập tức hiểu ra, đặc biệt nhiệt tình chiêu đãi: “Đây là Vân Khai và người yêu của cháu đúng không?”

“Đúng thế, thím Lan, thím có khoẻ không?”

“Khoẻ, khoẻ, khoẻ, mau vào nhà, ngồi đi!”

Vệ Vân Khai và Tống Nguyệt Minh vào nhà đặt đồ xuống, đã kéo tới một trận quở trách của hai người, thím Lan vội vàng rót cho hai người hai ly trà rồi bưng trái cây lên, quan sát Vệ Vân Khai, nhìn dáng vẻ tuấn tú, lịch sự của anh, lại mang theo vẻ chính trực của người nhà họ Vệ, đều cảm thấy vui vẻ, yên tâm, gật đầu.

“Nếu ông nội và cha cháu thấy cháu hiện giờ sẽ rất vui vẻ.” Hia người cũng không nhịn được gạt lệ.

Bình Luận (0)
Comment