Vệ Vân Khai vội vàng khuyên nhủ bọn họ: “Chú Tương, thím Lan, bây giờ bọn cháu rất ổn, hai người đừng đau lòng nữa. Ngày hôm trước khi cháu nhận được tin báo đã lập tức chạy tới, cháu nghĩ cũng không hơn tốc độ điện báo là bao nên không quấy rầy hai người.”
“Những ngày qua hai người bọn ta luôn mong chờ cháu tới, cháu không biết khi nhận được thư của cháu, chú Tương của cháu vui như thế nào đâu!”
Hai nhà Vệ, Tương có giao tình nhiều năm, Tương Đại Phi và Vệ Giang là anh em lớn lên cùng nhau từ nhỏ, chỉ là hướng công việc của hai người khác nhau, Tương Đại Phi bị liên lụy cũng không tính là nghiêm trọng, có thể bình yên ở lại sống qua ngày ở Bắc Kinh. Mười năm trước thời cuộc không yên, gửi thư cũng không dám gửi, cũng chỉ vài năm trước mới dám gửi cho nhà họ Ngụy một bức thư liên lạc với nhà họ Ngụy.
“Những năm qua cháu thế nào?”
Vệ Vân Khai vô cùng nghiêm túc nói cho hai người lớn nghe tình trạng hiện giờ của mình, đều nói những chuyện tốt, kết hôn xây nhà tân hôn, công việc thăng tiến. Dù thế, hai người họ cũng không nhịn được lộ vẻ tiếc nuối nhưng cũng xen lẫn hạnh phúc, với sự thông minh của Vệ Vân Khai, nếu có thể ở lại Bắc Kinh, chắc chắn sẽ còn tốt hơn bây giờ.
Vệ Vân Khai cũng rất cởi mở: “Có được tất sẽ có mất, bây giờ cháu rất tốt. Chú Tương, thím Lan, hai người không cần buồn đâu ạ.”
Nếu nhắc lại quá khứ có nghĩa là khiến vết thương đã kết vảy bị xé toạc ra máu me đầm đìa, những người bước ra từ trong mưa gió như họ đều hiểu rõ đạo lý này, chuyển sang mục đích.
Hơn mười năm trước, Vệ Giang, con trai của Vệ Cừ đột nhiên chết đi, sau khi lo tang lễ cho con trai mình xong, bệnh cũ của Vệ Cừ tái phát, cộng thêm tình thế áp bức người khác, bản thân ông cụ cũng không còn nhiều thời gian. Tang lễ được chính nhà họ Tương và các bạn bè lâu năm của Vệ Cừ giúp đỡ giải quyết, sau khi chôn cất, hậu duệ đời sau là Vân Khai cũng không tới thăm nữa, bây giờ hai cha con ông có thể chôn cùng một chỗ, hoặc hợp táng Vệ Cừ cùng vợ ông. Điều này cần phải có Vệ Vân Khai đứng ra tổ chức, hơn nữa căn nhà của nhà họ Vệ cũng sẽ được trả lại đầy đủ, Vệ Vân Khai cũng xem như con cháu duy nhất, phải nhanh chóng chứng minh thân phận rồi giải quyết tiếp thu.
“Chú biết người chịu trách nhiệm làm việc này, chú cũng đã chào hỏi với người đó, có thể đưa hai đứa đi làm bất cứ lúc nào, chỉ là đồ trong nhà năm đó không thể tìm về được…”
“Chú Tương, cháu biết rồi, chuyện này đã khiến chú bận tâm rồi, như bây giờ cũng vô cùng tốt.”
Từ đầu đến cuối thứ anh quan tâm là danh dự của cha và chú mình, chứ không còn yêu cầu gì khác.
Tương Đại Phi gật đầu một cái, muốn nói lại thôi, thím Lan cho rằng bọn họ đã nói xong, nghiêng đầu nói chuyện với Tống Nguyệt Minh im lặng từ nãy giờ. Bà ấy rất tò mò không biết hai người đến với nhau thế nào, nhất là tên lại trùng hợp như thế.
Chuyện này cũng không có gì phải giấu diếm, Tống Nguyệt Minh kể mọi chuyện cách ngắn gọn: “Cháu suýt nữa chết chìm dưới sông, là anh ấy cứu cháu, thế là cô lớn của cháu làm mai hai cháu với nhau.”
Thím Lan bật cười: “Đây là duyên trời định đấy.”
Vệ Vân Khai cười nhẹ gật đầu, Tương Đại Phi kinh ngạc nhìn hai người một cái, vừa vui vẻ yên tâm nhưng cũng vừa đau lòng, còn tưởng rằng hai người kết hôn bất đắc dĩ.
Ngày hôm sau, ở Bắc Kinh, thời tiết trong lành.
Vệ Vân Khai và Tống Nguyệt Minh được hai vợ chồng Tương Đại Phi dẫn đến nơi chôn cất của ba người nhà họ Vệ. Năm xưa, ba người được chôn cất ở ba nơi khác nhau, bây giờ Vệ Vân Khai về đây xem như muốn chôn cất ba người cùng một chỗ. Trước khi qua đời, ba người họ đã nói muốn hoả táng, bây giờ bọn họ chỉ cần đào lấy hộp tro cốt ở dưới lên, sau đó chôn lại nghĩa trang công cộng là được.
Đến mộ phần của mỗi người, hai người đều cung kính dập đầu, hành lễ với người trước, xin lỗi cẩn thận vì đã quấy rầy bọn họ sau nhiều năm ngủ yên, bây lại dời đến một nơi khác, sau khi cúng tế xong cho ba người, Vệ Vân Khai cũng bắt đầu di dời một phần…
Hai vợ chồng Tương Đại Phi tuân theo phong tục cũ và mới được Bắc Kinh phê duyệt, giúp hai người trẻ tuổi tổ chức sự kiện này, điều này cũng khôi phục tình bạn của hai gia đình trong nhiều năm.