Vệ Vân Khai cười một tiếng: “Thế nên anh mới nói, nếu như bọn họ còn sống chắc chắn sẽ vô cùng thích em.”
Tống Nguyệt Minh nháy mắt mấy cái: “Thế còn anh thì sao?”
“Nhà họ Nguỵ bọn anh đều là cùng một dòng dõi.” Anh vô cùng nghiêm túc, vành tai đỏ bừng vì nắng.
Tống Nguyệt Minh trợn mắt nhìn anh, thở dài: "Ông nội và cha nói đúng đấy, anh đúng là không có tài."
Từ khi biết đến giờ đã cho anh đánh giá này?
Vệ Vân Khai không phục truy hỏi: “Thế em có thích không?”
Tống Nguyệt Minh ngừng một chút, thông minh trả lại câu nói kia cho anh: “Không phải anh nói, anh là người nhà họ Ngụy cũng như được kế thừa của dòng họ sao?”
Vệ Vân Khai nghẹn lời, sau đó thầm cười, bước đi cũng nhanh hơn:
“Nguyệt Minh, mọi chuyện đều đã hoàn thành, chúng ta đi xem nơi anh lớn lên đi.”
“Được.”
Bọn họ còn phải hoàn thành những thủ tục công việc tiếp theo, căn nhà duy nhất được bảo tồn và lưu giữ của nhà họ Vệ vẫn đang chờ người tiếp nhận.
Tứ hợp viện của nhà họ Vệ bị chiếm dụng trong suốt mười năm, thế nhưng tình hình vẫn tương đối ổn, cũng chỉ có hai gia đình đến ở. Trước khi hai người về tới cũng đã dọn ra ngoài, hai người họ đến xác nhận diện tích cũng như vị trí của tứ hợp viện, cũng không khác gì so với mười năm trước. Lúc tới bọn họ mang theo đầy đủ giấy tờ chứng minh thân phận, thêm giấy hoà giải từ Tương Đại Phi, số nhà nhanh chóng được hoàn thành, bên trên viết tên hai người họ.
Tống Nguyệt Minh có chút sửng sốt, thế nhưng bên ngoài vẫn bình tĩnh như núi, sau khi làm xong giấy chứng nhận, cô nghi ngờ nhìn Vệ Vân Khai một cái:
“Anh cứ như thế chia cho em một nửa căn nhà.”
“Như thế còn sợ anh bỏ em lại trên xe lửa nữa không?”
Tống Nguyệt Minh suy nghĩ một chút: “Anh không sợ em à?”
Vệ Vân Khai lắc đầu: “Không sợ, em sẽ không bỏ anh lại.”
“Cũng không thể nói được.”
Vệ Vân Khai bóp bóp lòng bàn tay cô, trầm thấp nói: “Thế anh cướp em về trước, sau đó ngày ngày canh chừng em.”
Trong con ngươi anh nồng nặc vẻ ám chỉ khiến người ta không dám nhìn thẳng, Tống Nguyệt Minh nhanh chóng hất tay anh ra, cố ý nói sang chuyện khác: “Không phải anh nói sẽ dẫn em đi khắp nơi xem một chút sao? Chúng ta đi chỗ nào trước?”
“Chúng ta về thăm nhà trước.”
Nơi họ quay về là tứ hợp viện năm đó, sau khi giấy chứng nhận về tay, hai người cũng nhận được chìa khoá, bọn họ mua mấy cái ổ khoá rồi mới lên đường. Tứ hợp viện ở trong một con hẻm, trước sau có mấy gian nhà, nhưng trong ngõ người ra vào cũng không nhiều, bọn trẻ đang chơi ở cửa nghe thấy tiếng bước chân lập tức tò mò ngẩng đầu nhìn, sau đó cúi xuống tiếp tục chơi với những viên bi.
Hai người chìa khóa và mở cửa, bên trong yên tĩnh, một nửa bồn hoa trước đây trống rỗng, có thể thấy ở đây từng trồng rau, bây giờ đã trống rỗng, xung quanh bồn hoa chỉ còn đất rải rác. Có thể nhìn thấy cửa của từng gian phòng trong sân đều đóng chặt, Vệ Vân Khai đứng trước căn phòng mình từng ở, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, bên trong không có gì cả.
Vệ Vân Khai vốn dĩ không phải là người đa sầu đa cảm, nhưng bây giờ đứng trong ngôi nhà của mình hơn mười năm trước, anh không khỏi thở dài, nơi này đã thay đổi rất nhiều so với trước, dấu vết của mười năm trước gần như đã bị xóa sạch.
“Vân Khai, anh tới chỗ này đi, nhìn xem đây là cái gì?”
Tiếng nói của Tống Nguyệt Minh kéo anh ra khỏi hồi ức, cô chỉ vào tường một gian phòng, cười tươi. Trên tường có một dấu vết, bên cạnh dấu vết đó còn có ký hiệu năm tháng, bên trên cùng là hai chữ “Vân Khai”.
“Khi còn bé, anh có đo chiều cao ở đây không?”
“Đúng, cha anh ở phòng này, mỗi một tháng đều sẽ đo xem anh có cao thêm một chút nào không, khi còn bé dáng vẻ anh có chút nhỏ, hoàn toàn không đuổi kịp ông ấy.”
Tống Nguyệt Minh đẩy anh đứng ở bên tường, kiễng chân muốn vạch một đường trên tường, nhưng chiều cao có hạn, hoàn toàn không với tới, dù sao người ta mười tuổi cũng đã cao đến bả vai cô rồi.
“Anh đứng yên ở đây, để em chụp cho anh một tấm.”
Vệ Vân Khai rất biết lắng nghe, dưới sự phân phó của cô, chụp ảnh những dấu vết của quá khứ, giống như một cuộc truy tìm kho báu, hai người họ tìm kiếm dấu vết của quá khứ thông qua một số chi tiết nhỏ, chẳng hạn như chậu hoa mà bà nội trồng, lồng của con chim hoạ mi, đồ chơi bông vụ thời đó, cho đến khi hoàng hôn ngả về tây