“Cuộn phim dùng hết rồi chứ? Chúng ta về thôi, chú Tương và thím Lan còn đang đợi chúng ta qua ăn cơm đấy.”
Tống Nguyệt Minh tắt máy chụp ảnh rồi nhét vào tay anh: “Được, thế chúng ta đi thôi.”
Cô chắp tay sau lưng tràn đầy sức sống đi ra ngoài, làn váy tung bay, trông ung dung tự tại, Vệ Vân Khai đi theo sau lưng cô. Trong đầu anh hiện lên một cảnh tượng, nếu người nhà còn sống, nhìn thấy bọn họ sống chung hài hoà chắc chắn sẽ rất vui vẻ nhỉ.
Lúc đi thay khoá mới, vừa khoá cửa lại, xoay người lập tức có người gọi với sau lưng bọn họ.
“Này, chờ một chút!”
Tống Nguyệt Minh quay đầu lại, là một cô gái trẻ khoảng hai mươi tuổi, mặc váy trắng, buộc tóc đuôi ngựa cao, đeo đồng hồ bằng da và giày buộc dây, trông rất thời trang và xinh đẹp, lúc mở miệng giống như một bộ phim Bắc Kinh chính hiệu.
“Bây giờ căn tứ hợp viện này là nhà các người sao?”
Tống Nguyệt Minh có chút kinh ngạc, đưa mắt đối diện với Vệ Vân Khai, gật đầu với cô gái kia: “Đúng thế, cô là?”
Cô gái đẩy xe đạp đi tới, hai hàng lông mày kiêu ngạo mười phần: "Chúng tôi từng ở nơi này, trong viện này anh không ở được, anh định bán bao nhiêu?"
Khi nói chuyện, cô gái ấy cũng không quên nhìn quần áo của hai người bọn họ, chất liệu vải bình thường cùng khẩu âm ở vùng khác, càng khiến trang phục của bọn họ trở nên thô tục, không che giấu vẻ khinh thường.
Tống Nguyệt Minh chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng trả lời lại: "Không bán."
Cô xoay người rời đi, Vệ Vân Khai vốn định không nói gì, ai ngờ cô gái lại đuổi kịp, tiếp tục hỏi: “Tôi còn chưa nói giá bao nhiêu, cô lại nói không bán, cô có quyết định được không?”
“Cô có thể làm chủ được không, tôi không cần biết, thế nhưng chuyện nhà tôi là do tôi quyết định, căn tứ hợp viện này không bán.”
Tống Phinh Đình nghe vậy vô cùng tức giận, không cần suy nghĩ liền nói thẳng ra suy nghĩ trong lòng: “Nếu không phải cha tôi nhường nhà, anh cũng đã không có được căn nhà một cách suôn sẻ như vậy. Nếu sớm biết tôi đã không dọn đi!"
Ở đâu ra một cô gái ngu xuẩn như vậy, Tống Nguyệt Minh cố ý nhìn cô ta một lượt từ trên xuống dưới: “Vậy đồng chí đang ỷ thế bắt nạt người khác à?”
Một câu đã đánh tan khí thế của Tống Phinh Đình, cha cô ta đã về hưu rồi, huống chi lúc nào cũng bị nhắm tới, ông đã cảnh cáo bọn họ ra ngoài cẩn thận, đòn trả đũa nghẹn trong cổ họng đành phải nuốt xuống, hừ lạnh một tiếng: “Không quen!”
Tống Nguyệt Minh lạnh lùng liếc cô ta một cái, giống như nhìn thấu lương tâm cắn rứt của cô ta, Tống Phinh Đình không dám nhìn Tống Nguyệt Minh, quay xe đạp chạy theo hướng ngược lại.
Vệ Vân Khai vỗ vỗ bả vai của Tống Nguyệt Minh: "Không cần để ý, chúng ta đi thôi."
“Anh có biết trước đây ai ở đây không?”
“Từng nghe chú Tương nói một lần rồi, thân phận cũng không tệ, dường như một nhà họ Hoàng, một nhà họ Tống, nghe nói hai nhà cũng rất, không ngờ bọn họ còn có ý định này.”
Họ Tống? Tống Nguyệt Minh nhíu mày một cái: “Chúng ta về hỏi chú Tương và thím Lan một chút, không ngờ vẫn còn có người xem trọng căn tứ hợp viện này.”
Năm đó, khi tứ hợp viện bị chiếm dụng cũng không thiếu người ở, khi chủ sở hữu trở lại, những người ở lại không chịu dọn đi, nhiều người không còn cách nào khác chỉ có thể trơ mắt nhìn, hoặc thu chút tiền thuê, tứ hợp viện của nhà họ Ngụy được xem là phúc trong họa.
Bọn họ quay lại nhà họ Tương, trên đường họ mua một nải chuối và ba bốn cân thịt bò, thịt cừu, xách tới bị thím Lan nói: “Hai đứa tới đây mà còn khách sáo như thế, nếu còn như thế nữa thím sẽ không cho hai đứa vào nhà đâu đấy!"
Tống Nguyệt Minh trả lời vô cùng tự nhiên: "Thím Lan, bọn cháu đến đây vội vàng nên cũng không mang theo thứ gì. Bọn cháu cũng không thể ăn chùa mãi được, tình cờ Vệ Vân Khai nhắc tới hai món mà trước đây anh thường ăn, vì vậy bọn cháu đã mua cho mọi người cùng ăn."
Lần này thím Lan cũng không còn gì để nói, đã bao năm trôi qua, sao bà có thể nhớ Vệ Vân Khai thích ăn món gì chứ, thế là cũng không thể làm gì khác hơn phải ủ rũ nhận lấy, Tống Nguyệt Minh cùng bà vào bếp chuẩn bị bữa tối.
“Tối nay, con trai và con gái bác cũng tới, hồi còn nhỏ hai đứa nó hay chọc ghẹo Vân Khai, chú Tương và cha cháu cũng không lớn hơn nhau bao nhiêu, thế nhưng hai đứa nhà thím lớn hơn Vân Khai chừng sáu, bảy tuổi, hai đứa đi nhà trẻ cùng một lượt!”