Thập Niên 80 Tiểu Kiều Thê ( Dịch )

Chương 241 - Chương 241.

Chương 241. - Chương 241. -

Tống Nguyệt Minh thuận miệng hỏi một vài chuyện lúc Vệ Vân Khai còn bé, thím Lan kể hết tất cả những kỉ niệm cho cô nghe, ánh mắt quan sát động tác thuần thục lạnh lẹ của Tống Nguyệt Minh, chẳng hề vụng về, cũng không kém gì con gái mình, càng ngày càng khiến người ta ngạc nhiên.

“Khi còn bé Vân Khai rất thông minh, có thể nói là thần đồng, còn đặc biệt thích xe. Bảy, tám tuổi đã đọc những loại sách mà đến con trai thím xem cũng không hiểu, tính cách của thằng bé cũng rất tốt. Thím thấy nó cũng chẳng thay đổi gì nhiều, đối xử với cháu có tốt không?”

"Vâng, tính tình của anh ấy rất tốt."

Nếu như anh có vấn đề, có lẽ Tống Nguyệt Minh đã tránh xa anh từ lâu rồi, sẽ không kết hôn với anh rồi cùng nhau đến bây giờ.

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”

Hai người làm việc một hồi, hai người con nhà họ Tương cũng tan làm về nhà, lúc nhìn thấy Vệ Vân Khai đều cảm thấy xúc động. Con trai lớn nhà họ Tương, Tương Thành lớn hơn Vệ Vân Khai bảy tuổi, đeo mắt kính đậm chất tri thức, vỗ vỗ bả vai Vệ Vân Khai:

“Trở lại thì tốt rồi, trở lại rồi thì đừng đi nữa.”

Tương Tuyết Hồng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, bụng đã lớn hơn mười phần, yêu quý Vệ Vân Khai như em trai mình: “Đúng đấy Vân Khai, sau này ở lại Bắc Kinh đi, chắc chắn chú Vệ muốn cậu ở lại đây đấy.”

Vệ Vân Khai chỉ cười không nói, hai người họ nhìn Tống Nguyệt Minh một chút, cũng không thúc giục nữa. Chờ tới khi Tương Tuyết Hồng vào nhà bếp với hai người, bắt đầu làm công tác tư tưởng cho Tống Nguyệt Minh.

Bắc Kinh là thủ đô, sau này sẽ càng tốt hơn, hai đứa ở lại chỗ này, nhà ở không hết có thể cho thuê, Thành An có thể tìm cho Vân Khai một đơn vị tốt, cuộc sống của hai đứa sẽ không có vấn đề gì đâu. Nếu tiếp tục trở về huyện thành sẽ rất khó có lại được một cơ hội tốt như thế, Nguyệt Minh, hai đứa cũng đừng hồ đồ.”

Tương Tuyết Hồng cũng là một người nhanh nhẹn, vừa nói vừa chọn món ăn.

Tống Nguyệt Minh cười cười:

“Chuyện này phải xem ý của Vân Khai rồi ạ, ở bên kia anh ấy vẫn còn công việc.”

Thím Lan thở dài: “Nguyệt Minh, cháu cũng đừng cho chúng ta quản nhiều, hai nhà chúng ta có giao tình bao nhiêu năm. Bây giờ trong nhà cũng chỉ có hai đứa, chúng ta cũng không thể ngồi yên nhìn hai đứa chịu khổ mà không quan tâm tới.”

“Thím Lan, cháu không có ý đó, chúng và Vân Khai đều hiểu ý tốt của mọi người, thế nhưng quan hệ giữa Vân Khai và lãnh đạo ở bên đó không tệ, nếu như đột ngột chuyển đến Bắc Kinh như thế sẽ khó ăn nói với người ta.

Hơn nữa trong nhà vẫn còn có cha mẹ, bọn cháu ở xa không yên tâm, huống chi làm thế cũng làm phiền đến mọi người rồi.” Tống Nguyệt Minh nói rõ một chút, người nhà họ Tương cũng là có ý tốt, nhưng cũng không thể tùy tiện bỏ qua người nhà được. Vả lại, nợ ân tình của người ta thì dễ, nhưng phải làm thế nào để đáp lại đây? Bọn họ tin mình có thể sống được, nếu ngày nào muốn quay lại vẫn có thể quay lại được.

Trong phòng khách, Vệ Vân Khai cũng giải thích hệt như thế, Tương Thành An vẫn còn muốn thuyết phục anh, nhưng lại bị Tương Đại Phi phất tay ngăn lại, trầm ngâm một lát nói: “Nguỵ Căn Sinh chăm sóc cháu nhiều năm như thế, cháu hiếu thảo báo hiếu là điều phải, nhưng cũng phải suy nghĩ cho kỹ, không thể bởi vì ân nghĩa này mà chặn đứt tương lai của mình.”

Vệ Vân Khai gật đầu một cái: “Chú Tương, chú yên tâm, không tới mức khó cả đôi đường đâu ạ.”

“Vậy thì phải suy nghĩ thật kỹ, đừng gấp gáp nhất thời.”

“Đúng rồi, chú Tương, trước kia là ai ở tứ hợp viện của nhà cháu thế. Hôm nay cháu và Nguyệt Minh xem nhà xong định ra về lại gặp phải một cô gái nói muốn mua căn tứ hợp viện này, còn nói tới cha cô ta thế này thế kia. Cháu muốn nhờ chú và anh Thành An giúp bọn cháu xem chừng căn tứ hợp viện đó một chút, bọn cháu không thường ở đây, tránh để bị người khác phá hư mà không biết.”

Tương Đại Phi suy nghĩ một chút không có manh mối gì, lớn tiếng gọi thím Lan tới.

Bình Luận (0)
Comment