Thím Lan thật sự biết được bối cảnh của hai gia đình đó: “Nhà của chủ nhiệm Hoàng chỉ có hai người con trai, dường như vẫn chưa kết hôn. Còn nhà họ Tống có một trai, một gái, cô gái đó trông thế nào?”
Vệ Vân Khai bất chợt không hình dung nổi, Tống Nguyệt Minh bước tới trả lời: “Dáng người trung bình, tóc dài, mắt hai mí, và có một nốt ruồi ở khóe mắt.”
“Ôi, vậy là Tống Phinh Đình rồi, là con gái nhà họ Tống. Tính khí rất khó chiều, hai đứa đừng phản ứng cô ta làm gì.” Thím Lan rất muốn nhiều chuyện một phen, thế nhưng vẫn còn đang bận tâm thức ăn trong nồi.
Tống Nguyệt Minh nói đùa mấy câu: “Đúng là trùng hợp, còn cùng họ với cháu.”
Tương Đại Phi như có điều suy nghĩ: “Dường như quê quán của Tống Thanh Tùng ở chỗ các cháu ấy.”
“Tống Thanh Tùng? Cái tên này nghe quen quá, không phải con trai ông ta tên Tống Bách Hằng đó chứ?”
“Tống Bách Hằng? Thím nghe nói trước kia Tống Thanh Tùng có một cô vợ, đứa con trai về quê rồi, chẳng lẽ là người mà anh nói đến?” Thím Lan nghe thấy tin tức, hoàn toàn buông bỏ thức ăn trong bếp.
Mấy người đều hăng hái nhìn chằm chằm Tống Nguyệt Minh, cô quyết định nói hết những lời đồn mình nghe được trong thôn: “Mẹ cháu nói hai mươi năm trước Tống Bách Hằng và mẹ của anh ta đã trở về thôn ở, chồng bà ấy là một người làm quan, thế nhưng sau khi ly hôn với bà ấy đã kết hôn với một người phụ nữ trẻ tuổi. Mấy năm trước vẫn thường xuyên gửi quà về quê, để mọi người trong thôn chăm sóc hai mẹ con họ.”
Sau khi nghe thấy tên của Tống Phonh Đình, Tống Nguyệt Minh lập tức nhớ ra trong tình tiết liên quan tới tứ hợp viện này trong nguyên tác. Vệ Vân Khai một thân một mình, căn tứ hợp viện này có một phần của cô em họ Dương Mẫn, ban đầu người ở trong căn tứ hợp viện này chính là cả nhà người cha cặn bã Tống Thanh Tùng của nam chính Tống Bách Hằng, Không nghi ngờ gì nữa, cuối cùng căn tứ hợp viện này trở thành vũ khí sắc bén để Dương Mẫn và con trai của bà ta đối diện với gia đình nhà chồng, Vệ Vân Khai trao quyền thừa kế căn tứ hợp viện này cho con của Dương Mẫn, vì thế lúc Tống Phinh Đình khiêu khích, đã bị con của Dương Mẫn phản kích lại tới mức thương tích đầy mình.
Thím Lan nghe xong hừ một cái: “Nhà họ Tống này vốn chẳng phải thứ tốt đẹp gì, bây giờ Tống Thanh Tùng về hưu rồi, những năm trước gia đình không tích đức, bây giờ cũng đã tuột dốc không phanh, nếu không cũng sẽ không cụp đuôi ngoan ngoãn dọn ra khỏi tứ hợp viện đâu, hai đứa không cần phải kiêng dè ông ta!”
Tống Nguyệt Minh cười một tiếng: “Có những lời này của thím Lan, bọn cháu yên tâm rồi.”
Lại qua một hồi, vợ của Tương Thành An tan làm trễ ôm con của hai người về nhà, thằng nhóc bốn tuổi thật sự rất đáng yêu, rất lễ phép gọi người lớn. Ba người phụ nữ ở trong bếp nấu cơm, trong phòng khách còn nghe thấy tiếng đùa giỡn của bọn họ, chờ thức ăn được bưng lên bàn, chiếc bàn tròn đầy người vây quanh.
Tương Đại Phi cầm ly trà lên: “Bác sĩ không cho chú uống rượu, hôm nay chú đành uống trà thay rượu, hoan nghênh Vân Khai và Nguyệt Minh về nhà!”
Hai người đồng loạt đứng dậy nói cảm ơn, cảnh tượng ấp áp, hài hoài, bữa cơm này cũng vô cùng vui vẻ.
Lúc rời khỏi nhà họ Tương, Tống Nguyệt Minh kín đáo đưa bao lì xì đã chuẩn bị từ trước cho cháu nhà họ Tương, còn cả hai đứa trẻ nhà Tương Tuyết Hồng: “Ở chỗ bọn cháu hay lì xì cho trẻ con trong lần gặp mặt đầu tiên, đây là mẹ cháu nói cho cháu, cháu không thể không hiểu chuyện được. Có thể bọn cháu không kịp gặp con của chị Tuyết Hồng, thế nên cho trước vậy. Cho dù thế nào đi nữa, thím Lan cũng đừng khách sáo với bọn cháu nhé.”
Thím Lan cũng chỉ đành nhận thay đứa bé còn lại, cả nhà tiễn hai vợ chồng. Lúc về đến nhà, cậu bé mở bao lì xì ra, thấy một từ đại đoàn kết thế là ngoan ngoãn nộp cho mẹ. Tương Tuyết Hồng mở hai bao lì xì trong tay mình ra, tổng cộng hai mươi tệ cũng kinh ngạc không thôi. Một tháng tiền lương của cô ấy còn chưa tới năm mươi tệ, tiền này nhận bỏng tay mất!
Thím Lan bảo hai người cất tiền đi, vô cùng xúc động nói: “Nếu như không nhận, hai đứa nó không yên lòng đâu. Nguyệt Minh đúng là không tệ, tính tình thế này chẳng giống một cô gái nông thôn không có kiến thức gì, trước đó mẹ còn tưởng rằng con vé không xứng với Vân Khai…”