Thập Niên 80 Tiểu Kiều Thê ( Dịch )

Chương 243 - Chương 243.

Chương 243. - Chương 243. -

Kết quả từ cách đối nhân xử thế tới quy tắc đều không hề lệch một tí nào.

Tương Đại Phi cũng gật đầu: “Vân Khai cũng không tệ, tính cách được nuôi dưỡng từ khi còn nhỏ, những năm qua thằng bé cũng không hề mất đi cốt khí của người nhà họ Vệ.”

“Đúng thế…”

Không cần nói nhà họ Tương xúc động thế nào, Tống Nguyệt Minh và Vệ Vân Khai cùng nhau về khách sạn, trên đường trao đổi thông tin cho nhau, lý do hai người lớn nhà họ Tương khuyên họ ở lại Bắc Kinh đều giống nhau.

Giọng nói của Vệ Vân Khai nhẹ nhàng cũng rất kiên định: “Nguyệt Minh, anh vẫn muốn bước từng bước về trước, anh biết em sẽ ủng hộ anh.”

Tống Nguyệt Minh hất cằm: “Em đã nói em rất lương thiện mà.”

Mặc dù tính tình của bọn họ đều thực tế, nhưng người ai cũng sẽ có dã tâm, có được bằng chính bản lĩnh cũng mình mới là vững chắc nhất.

Hai người đi thẳng về khách sạn, vội vàng tắm rửa rồi leo lên giường nghỉ ngơi. Mấy ngày nay hai người đều rất mệt mỏi có thể nằm xuống nhưng lại không buồn ngủ, bọn họ chọn phòng đơn của khách sạn, đắt có giá của đắt, có sẵn quạt máy, cho dù hai người nằm sát nhau nhưng cũng không thấy nóng.

“Ngày mai chúng ta đi đâu đây? Anh còn họ hàng nào ở đây không? Anh có muốn đến gặp những người bạn cũ không?” Trước khi tới đây, trong đầu Tống Nguyệt Minh lại suy nghĩ một tình tiết rất cẩu huyết chính là có khi nào sẽ xuất hiện một thanh mai hay không, thế nhưng xem ra ý tưởng này dư thừa rồi, mối tình đầu cũng sẽ không ở lúc hơn mười tuổi được.

Vệ Vân Khai nghiêm túc suy nghĩ, sau đó lại lắc đầu: “Không có, họ hàng bên phía ông nội cũng rất xa xôi, ở Bắc Kinh lại càng ít hơn, chắc hẳn cũng chẳng nhận ra anh. Bên phía bà nội có một ông cậu, những người khác đều ở nước ngoài, cũng không biết có còn sống không, năm đó cũng vì quan hệ này, mới có thể…”

Tống Nguyệt Minh duỗi người một cái: “Thế cũng không nên xen vào, sau này chúng ta cứ như thế thôi, nhìn về phía trước. Anh đi chơi với em đi, em muốn xem xem Bắc Kinh trông như thế nào.”

“Được thôi.” Anh trả lời thật dài, hiểu được ý tốt của cô.

Vì vậy, hai người họ đã đến những danh lam thắng cảnh không thể bỏ qua ở Bắc Kinh vào sáng sớm ngày hôm sau. Ba mươi bốn năm sau, diện mạo của chúng đã khác rất nhiều so với ngày nay. Tống Nguyệt Minh mua thêm bốn cuộn phim và bật chế độ chụp ảnh. Dưới sự dạy dỗ của cô, bây giờ Vệ Vân Khai đã có thể xử lý tốt ánh sáng và góc ảnh, hai người vác máy trên lưng cũng không thấy mỏi, ngắm hết các danh lam thắng cảnh trên đường đi.

Thế nhưng chung quy, du lịch vào mùa hè vẫn là một việc vừa nắng vừa nóng, sau khi phát hiện mình đã đen xuống một tông, Tống Nguyệt Minh cũng không muốn ra ngoài nữa, đổi thành đi dạo ở tiệm sách một chút, lần này tới Bắc Kinh lại là một thời cơ tốt, vừa khéo có thể mua được một số thứ mà ở những địa phương nhỏ không có.

Tống Nguyệt Minh cũng không tìm mấy món quá cao xa, chỉ tìm tài liệu nhập môn và máy tính trên phương diện chụp ảnh, cô mua dụng cụ dựa theo tài liệu hướng dẫn, tránh để ở nhà thiếu đông thiếu tây, chậm trễ việc kiếm tiền!

Việc của Vệ Vân Khai là bỏ tiền.

Tống Nguyệt Minh yên lặng mặc niệm châm ngôn “chụp ảnh nghèo ba đời, SLR huỷ hoại cả đời” một lần, cô đã đồng ý sẽ không bẫy Vệ Vân Khai, đây chỉ là muốn kiếm tiền.

Sau khi mua những vật dụng cần thiết như bột tráng ảnh, bột khối Vệ Vân Khai vẫn bình tĩnh như trước.

“Khụ, nếu không tiến được tiền thì phải làm sao?”

Vệ Vân Khai suy nghĩ trong chốc lát: “Chúng ta tự chụp ảnh cho mình.”

Tống Nguyệt Minh nhịn cười: “Hào phóng quá nhỉ, anh yên tâm, em nhất định sẽ chụp cho anh một bức ảnh đẹp nhất!”

Tiêu một số tiền lớn trước khi thấy lợi nhuận thực sự là một khoản đầu tư rủi ro cao, tài sản của hai vợ chồng là sở hữu chung của cả hai, có thể thương lượng và quản lý hợp lý, hơn nữa bị vô số lý do dung túng, tin tưởng thực hiện sở thích của mình. Tống Nguyệt Minh không nén được vui sướng trong lòng, nếu không phải đang ở bên ngoài, có lẽ cô sẽ nhào tới bày tỏ sự cảm kích của mình.

“Trở về rồi nói.”

Bình Luận (0)
Comment