Thế nhưng trên đường trở về, Vệ Vân Khai đưa cô tới một địa phương nằm ngoài dự định của hai người, chợ đồ cũ. Hôm nay vừa được cho phép mua bán tự do, có rất nhiều người dọn đồ ra một vài thứ bán ở chợ đồ cũ.
Tống Nguyệt Minh tò mò: “Anh mới trở về không bao lâu, sau lại biết chỗ này?”
“Nghe thấy hai người lớn nói chuyện phiếm lúc trên xe buýt.”
“Phục anh thật.” Khi đó cô đang nhìn phong cảnh bên ngoài ngẩn người.
Tất nhiên, khu chợ trời mới hình thành không lớn bằng những khu sau này, nhưng những thứ được bán ra đều rất có giá trị, đặc biệt là trong những căn tứ hợp viện để chất đầy đồ đạc cũ.
Hai người họ thích bốn chiếc ghế làm bằng gỗ lim, một chiếc bàn cũng bằng gỗ lim, cũng hẹn người bán chuyển đến tứ hợp viện, đây cũng không tính là đồ cổ. Nhưng đối với những người không dùng được những thứ này mà nói, dùng để bán kiếm chút tiền cơm hợp lý hơn.
Tống Nguyệt Minh nhìn xung quanh một lượt, cô cùng Vệ Vân Khai đều không có kế hoạch thu thập đồ cổ, cũng không có kỹ năng chuyên nghiệp trong việc này. Cho dù là cha chú, tổ tiên từng thích giám định chữ vẽ các loại, nhưng tiếc là hai người họ đều không thừa hưởng được những thứ này.
Thế nhưng Tống Nguyệt Minh vừa ý một đôi vòng tay phỉ thuý, người bán vòng là một bà cụ gần đất xa trời, tóc được chải gọn gàng, đứng trong góc cũng không nói gì nhiều, lúc nhìn thấy Tống Nguyệt Minh đi ngang qua, bà cụ lên tiếng gọi cô, đồng thời mở ra chiếc hộp đựng vòng phỉ thuý kia.
“Cô bé muốn mua vòng tay sao?
Người nhà bà bị bệnh, nếu không cũng sẽ không vội vàng đem bán như thế đâu, bà thấy cháu rất hợp với chiếc vòng này.”
Suy nghĩ đầu tiên của Tống Nguyệt Minh chính là người này đang gạt người, cô chưa bao giờ xem thường khả năng đánh tráo đồ thật thành đồ giả của những người lớn, hôm nay cô ăn mặc không tệ, thế nhưng không giống người địa phương, người ta hoàn toàn có thể bày trò lừa gạt cô, sau khi trả tiền nhận hàng, cho dù cô có bị lừa cũng không tìm được chính chủ.
Cô và Vệ Vân Khai đưa mắt nhìn nhau, muốn tiếp tục đi về phía trước, thế nhưng trong lòng lại ngứa ngáy, dừng bước nghiêng đầu nhìn chiếc vòng phỉ thuý trong hộp.
Bà cụ cẩn thận nói chuyện, cười cười: “Cô bé, cháu xem một chút đi, ta không lừa cháu đâu.”
Vệ Vân Khai sao có thể không nhận ra sự do dự của cô chứ, nhẹ nhàng gật đầu: “Chúng ta xem thử một chút đi.”
Tống Nguyệt Minh để ý, ba bước đi tới trước mặt bà cụ, cúi đầu nhìn chiếc vòng tay hoàn hảo không tì vết, cười híp mắt nói: “Bà ơi, bà có thể cầm lên cho cháu xem một chút không?”
Bà cụ không chút nghĩ ngợi đồng ý: “Đây chính là của hồi môn của bà khi còn trẻ, rất đẹp.”
Bà cụ đặc biệt đưa tay xoay chiếc vòng lại, bên trong chiếc vòng phỉ thuý cũng không lẫn tạp chất gì.
Tống Nguyệt Minh không nhịn được đưa tay bắt lấy, chiếc vòng phỉ thuý này cho cô cảm giác… giống hệt như chiếc vòng phỉ thuý có giá trị tiền triệu của bà nội cô năm đó, không cách nào diễn tả được, đó chỉ là cảm giác.”
“Vân Khai?”
Vệ Vân Khai cũng nhìn cẩn thận một lượt, trầm ngâm trong chốc lát rồi hỏi: “Bà ơi, bà ra giá bao nhiêu?”
Bà cụ có hơi khẩn trương, siết chặt chiếc hộp gỗ trong tay, nhỏ giọng nói: “Tám trăm tệ, năm đó cha ta đã bỏ ra hơn hai ngàn đại dương mới mua được, không hề bị hư hại một chút nào.”
Tống Nguyệt Minh có hơi nhức nhối, cô chỉ hơi thích chiếc vòng phỉ thuý này mà thôi, bỏ ra tám trăm khối mua một chiếc vòng tay phỉ thuý, bây giờ cũng không đeo được, không đáng lắm!
“Quá đắt, vẫn nên thôi đi.”
Cô chỉ nói một câu, trong mắt bà cụ đã hiện lên vẻ sốt ruột, cắn răng nhìn về phía Vệ Vân Khai.
Vệ Vân Khai cũng không vội đi, khách sáo nói: “Năm trăm tệ đi.”
Lập tức chém xuống gần một nửa, bà cụ thật sự không bỏ được, liên tục lắc đầu: “Không được, cao thêm một chút đi, bà thấy cô bé này có duyên nên mới gọi hai cháu lại, hai đứa trả thêm một chút thì bà bán.”
“Bà ơi, cháu thấy bà cũng không dễ dàng gì, năm trăm năm mươi tệ đi, không được thì thôi vậy.”
Bà cụ cũng không nỡ bỏ, nhìn thấy hai người muốn đi, lật đật gọi họ lại: “Năm trăm tám, có được không, nếu được bà bán cho hai đứa.”