Tống Nguyệt Minh đi được hai bước ngừng lại, nghiêng đầu nhìn về phía Vệ Vân Khai, Vệ Vân Khai gật đầu một cái.
“Nhưng bà phải đi lấy tiền cùng bọn cháu.”
Bà cụ liên tục gật đầu: “Được.”
Mua cái này xong cũng không cần mua gì nữa, Tống Nguyệt Minh vừa nhức nhối, vừa cảm thấy chiếc vòng này rất quen mắt, cô bán cá cho người bán thịt dê. Lúc còn bé, mẹ đưa cô đi mua đồ, đây cũng không phải thói quen mặc cả sao?
Vệ Vân Khai: ?
Tống Nguyệt Minh cũng không dám muốn thêm gì nữa, chỉ cảm thấy hình ảnh của Vệ Vân Khai trong lòng cô lại cao hơn.
Đến ngân hàng lấy tiền, đứng ở chỗ yên tĩnh xác nhận lại chiếc vòng tay vừa nhận được với bà cụ, sau khi lấy hàng giao tiền, hai bên cũng lập tức tách nhau ra. Tống Nguyệt Minh sợ tự cầm không an toàn, giao túi xách cho Vệ Vân Khai cầm.
Vệ Vân Khai bị dáng vẻ cẩn trọng của cô chọc cười, nhẹ giọng nói: “Trước đây bà nội có không ít đồ tốt, rất nhiều món đều đã quyên góp. Đồ anh có thể âm thầm mang đi cũng có hạn, ông nội cũng không dám cho nhiều sợ mang hoạ. May mắn thay, tất cả các khoản đóng góp đều được sử dụng thiết thực, nếu không thật đáng tiếc nếu giữ chúng một cách lãng phí.”
Lúc anh nói không một câu oán giận, Tống Nguyệt Minh hơi rung động, nhất thời không nói nên lời, phần lớn thời gian anh đề nhớ người nhà, cũng không tiếc mất đi tài sản, trái lại còn thấy vui vẻ.
“Cũng may bà nội đã quyên góp, để anh liêm khiết mới có thể xứng với em.”
“Không sai, là bà nội lo xa nghĩ rộng.”
Hai người nhanh chân quay về khách sạn, ngủ thẳng một giấc, ăn những món ăn đặc sắc, sau đó lại đến tứ hợp viện dọn dẹp một phen, bên trong vẫn trống rỗng, hai người quét dọn lần nữa. Bỏ đi đồ của chủ nhà cũ để lại, bộ bàn ghế gỗ lim hai người mua cũng được đưa tới đúng lúc, bọn họ định mấy ngày nữa sẽ mua mấy đồ dùng cần thiết thường ngày bỏ vào nhà, thu dọn một chút là có thể trả phòng ở khách sạn, dùng làm nơi dừng chân của hai người khi tới thành phố Bắc Kinh sau này.
Mặc dù để trống một căn tứ hợp viện lớn như thế rất xa xỉ, thế nhưng hai người cũng không thiếu phần tiền cho thuê kia, nếu lỡ như bị người khác làm hỏng, thế thì mất nhiều hơn được.
Không tới hai ngày, trong đường hẻm cũng có người biết chủ nhân thật sự của căn tứ hợp viện này đã trở về, thế nhưng những người hàng xóm năm đó đều đã đi xa rồi, không còn ai biết Vệ Vân Khai, thế nên cũng yên tĩnh.
Kể từ khi gặp được hai người, Tống Phinh Đình lại không nhịn được tới gần tứ hợp viện xem một chút, đương nhiên có thể thấy những thay đổi của căn tứ hợp viện này, về nhà cũng không nhịn được tố cáo với mẹ mình là Hứa Nham Hoan, chủ nhân thật sự của căn tứ hợp viện đã quay về, rất không coi ai ra gì.
“Cũng không biết có bối cảnh thế nào, nói chuyện với con rất không khách sáo. Mẹ, chúng ta cứ để mặc cho người ta ức hiếp mình sao?”
Hứa Nham Hoan cũng biết một ít chuyện của chủ nhân cũ của căn tứ hợp viện này, nhà họ Vệ cũng chẳng còn ai ở Bắc Kinh, thế thì ai quay về nhận lại căn nhà này? Trong lòng bà ta cũng chán ghét không thôi, chủ cũ của căn tứ hợp viện kia sửa chữa cực tốt, bên trong rộng rãi, yên tĩnh vừa phải.
Chuyển tới căn nhà do đơn vị sắp xếp ánh sáng không tốt, không đủ rộng rãi cũng được đi, thế nhưng hai nhà trước sau lại vô cùng ồn ào, thế nhưng Tống Thanh Tùng lại cứ ở lì ở nơi này, bà ta có khuyên cũng vô ít.
Suy nghĩ một chút, Hứa Nham Hoan hỏi Tống Phinh Đình: “Chủ nhân quay về là người nào, hay là chúng ta mua lại căn tứ hợp viện đấy đi?"
Tống Phinh Đình bĩu môi: “Mẹ cho là con không hỏi sao, kết quả người phụ nữ từ nơi khác tới nói dù bao nhiêu cũng không bán, hoàn toàn chẳng xem chúng ta ra gì.”
Hứa Nham Hoa nhíu mày, bà ta đã năm mươi tuổi, giơ tay nhấc chân đều vô cùng điệu đà, năm đó cũng nhờ vẻ ngoài này mới khiến Tống Thanh Tùng bỏ cả vợ con, bà ta suy nghĩ một hồi lâu, thấp giọng nói: “Chẳng lẽ cậu con trai nhỏ nhà họ Vệ đã trở về?”
“Con trai nhà họ Vệ là ai?”
Hứa Nham Hoan không trả lời câu hỏi của Tống Phinh Đình, mà cầm lấy điện thoại gọi cho một người, lúc điện thoại được kết nối đã nghe thấy giọng nói dịu dàng, bà ta cong môi: “Chị Yên Tình, em là Tiểu Hứa, Hứa Nham Hoan đây, chị có biết một chuyện, trước kia thầy vệ… căn tứ hợp viện kia của ông Vệ, hai ngày nay có một người quay về, em thấy chị vẫn luôn nhớ tới người kia, hay là chị đến xem một chút?”