Thập Niên 80 Tiểu Kiều Thê ( Dịch )

Chương 246 - Chương 246.

Chương 246. - Chương 246. -

“Được, được, em cũng chỉ thuận miệng nói thôi, chị Yên Tình đừng khách sáo. Được rồi, hôm khác chúng ta gặp nhau.”

Cúp điện thoại, Tống Phinh Đình vội vàng hỏi: “Mẹ, mẹ gọi cho ai thế?”

Hứa Nham Hoan cười nhạt: “Nữ chủ nhân trước kia của căn tứ hợp viện, chúng ta cứ chờ đi, có lẽ sẽ thấy kịch hay đấy.”

Trước kia, bà ta cùng Lâm Yên Tình đều ở vũ đoàn nữ binh, Lâm Yên Tình đươcn Vệ Giang theo đuổi nhiều năm, cuối cùng gả cho nhà họ Vệ sống không cần lo nghĩ, còn bà ta phí hết tâm tư mới leo lên được người Tống Thanh Tùng. Lúc nhà họ Vệ xảy ra chuyện, Lâm Yên Tình phủi sạch quan hệ, vứt bỏ chồng mình. Bây giờ, con trai nhà họ Vệ đã trở về, để xem Lâm Yên Tình sẽ lựa chọn thế nào.

Điều tiếc nuối duy nhất chính là, năm đó rấu nhiều người cũng không tìm được châu báu, đồ trang sức do nhà họ Vệ cất giấu, trước đây, mẹ chồng của Lâm Yên Tình, bà Hà từng là con gái nhà danh gia vọng tộc, tài sản phong phú, nhưng cũng không tới mức quyên góp hết tất cả mọi thứ, không để lại cho con cháu đời sau dù chỉ một chút.

Thế nhưng sống trong căn tứ hợp viện mà Lâm Yên Tinh luôn kiêu ngạo đã khiến lòng Hứa Nham Hoan thoải mái hơn rất nhiều.

Tống Phinh Đình còn muốn hỏi nguyên nhân kết quả, nhưng Hứa Nham Hoan lại im lặng không nói, chỉ dặn dò cô ta: “Đừng chỉ đi chơi suốt ngày, được nghỉ lễ thì ở nhà với cha con đi, nếu không ông ta lại suốt ngày nhớ nhung… bên kia đấy!”

Bên kia, chính là vợ cả Hạ Mai Hương cùng người anh cả Tống Bách Hằng mà cô ta chưa từng gặp mặt.

“Nếu cha không nhớ bọn họ, sao đến bây giờ vẫn còn bù đắp?” Tống Phinh Đình thở dốc.

Trong mắt Hứa Nham Hoan che giấu vẻ thù hận và khinh miệt: “Nghe nói anh cả con có con rồi, là cháu đích tôn của gia đình, cha con cũng lớn tuổi rồi, con cùng anh trai con lại chưa kết hôn, đương nhiên ông ta muốn nhìn cháu trai.”

Huống chi, năm đó tuyệt tình với vợ cả như thế, bây giờ già rồi lương tâm trỗi dậy, thế là nhớ tới việc bồi thường cho người ta.”

Tống Phinh Đình hừ một tiếng: “Đúng là đợt này mọi chuyện đều không thuận lợi.”

Hứa Nham Hoan trầm mặc không lên tiếng, chỉ có bà ta biết trong lòng mình tức giận đến mức nào.

Sau khi ngắt điện thoại với Hứa Nham Hoan, Lâm Yên Tình ngồi trên sô pha ngẩn người, mặc dù biết Hứa Nham Hoan gọi điện đến cũng chẳng tốt lành gì, thế nhưng bà ta vẫn không nhịn được muốn đến xem đứa bé kia một chút. Đã nhiều năm như thé, cho dù ở trong giấc mơ bà ta cũng không dám nói mớ, chỉ có khi ở riêng với cha mẹ mình mới dám nói tới đứa bé kia, bà ta còn tưởng rằng anh sẽ không quay lại Bắc Kinh nữa.

Do dự một hồi lâu, Lâm Yên Tình xách túi xách theo đi xuống lầu, con trai nhỏ của bà ta đang ở dưới lầu chơi bi thuỷ tinh với bạn, nhìn thấy bà ta ra cửa thì lớn tiếng gọi: “Mẹ, con muốn ăn chocolate.”

Lâm Yên Tình trả lời một tiếng, nhanh chân rời đi.

Bà ta đứng chờ một lúc lâu ở trước cửa tứ hợp viện, Lâm Yên Tình nhìn xung quanh một lượt, xem xem có ai quen qua lại trong hẻm hay không, bà ta lén chồng tới nơi này nên không muốn gặp lại người quen hoặc cũ năm xưa để bị nói, bà ta do dự một hồi lâu mới gõ nhẹ lên cửa.

Bà ta gỡ chừng mười tiếng đứt quãng nhưng cũng không ai ra mở cửa, lúc Lâm Yên Tình chuẩn bị xoay người rời đi, lại nghe thấy cánh cửa phía sau phát ra tiếng động, tim nhanh chóng nhảy tới cổ họng, ngừng thở nhìn thẳng vào hai cánh cửa, cho đến khi nó từ từ được mở ra.

Vệ Vân Khai nhìn người tới cũng ngẩn người một lúc.

Đầu tiên, bà ta nhìn thấy đằng sau cánh cửa chính là một cậu thanh niên vừa quen thuộc vừa xa lạ, Lâm Yên Tình siết chặc túi xách, trố mắt nhìn đối phương, giọng điệu run rẩy: “Khai nhi.”

Tay Vệ Vân Khai vẫn đang đặt trên cửa, đột nhiên nghe thấy tiếng gọi này, hoảng hốt trong chốc lát, sau đó ổn định tâm trạng, hờ hững gật đầu: “Bà tới.”

Lâm Yên Tình chợt rơi lệ, không nhịn được tiến lên một biết, ân cần hỏi: "Khai nhi, những năm qua con có ổn không? Con rất giống cha con.”

“Tôi sống cũng không tệ lắm, phiền bà nhọc lòng rồi.” Vệ Vân Khai muốn đóng cửa lại.

Lâm Yên Tình lại tiến lên trước một nước: “Khai nhi, mẹ thật sự xin lỗi con, thật sự xin lỗi con, con đừng trách mẹ, năm đó mẹ có lòng nhưng cũng không thể làm gì.”

Có lòng nhưng không thể làm gì?

Bình Luận (0)
Comment