Nếu năm đó, ông nội anh có cách nào khác cũng sẽ không đành lòng để người cháu trai mà mình nhất mực cưng chiều đến sống ở vùng nông thôn, phải khổ sở ăn nhờ ở đậu nhà người ta, người bảo vệ đáng tin cậy có thể hơn sự chăm sóc của một người mẹ sao?
Thế nhưng khi ông cụ liên lạc với Lâm Yên Tình, bà ta đã tái hôn với người khác, thậm chí còn có thai, bà ta làm như không nghe thấy lời thỉnh cầu của Vệ Cử.
Vệ Vân Khai nắm chặt tay nắm cửa, anh mãi nhớ đến vẻ mặt áy náy và bất an của ông nội trước khi lâm chung, bởi vì cho đến khi chết, ông nội vẫn chưa yên lòng về anh.
“Bà còn có chuyện gì nữa không?”
Lâm Yên Tình khóc nấc lên: “Khai nhi, mẹ nghe nói con đã trở về, mẹ chỉ thấy không yên lòng nên muốn tới nhìn con một chút, con có thể gọi mẹ một tiếng mẹ…”
Vệ Vân Khai cong môi, không nói, trong lúc đang giằng co lại nghe thấy một giọng nói truyền tới sau lưng.
“Vân Khai?”
Tống Nguyệt Minh vừa tỉnh ngủ, bọn họ vừa mới phục hồi sân lại thành dáng vẻ ban đầu, ngủ trưa một giấc, trong lúc đang mơ màng nghe thấy Vệ Vân Khai nói với cô ngoài có người gõ cửa nên anh ra xem một chút, sau đó cô cũng không ngủ nữa, Vệ Vân Khai vẫn luôn không trở lại, cô quyết định thức dậy ra ngoài, đột nhiên thấy có một người phụ nữ đang khóc ngoài cửa, phúc đến thì lòng cũng sáng ra đoán được thân phận của người này.
Lâm Yên Tình vừa nhìn thấy cô gần như quên cả khóc, quan sát cô một lượt, nghiêng đầu hỏi: “Khai nhi, đây là ai?”
Vệ Vân Khai lễ phép giới thiệu, để Tống Nguyệt Minh đứng bên cạnh mình: “Đây là vợ tôi, Nguyệt Minh. Còn đây là bà Lâm, Lâm Yên Tình.”
Tống Nguyệt Minh cười một tiếng, đưa tay ra: “Bà Lâm, chào bà.”
Lâm Yên Tình không nhúc nhích, trên gương mặt y hệt như lúc còn trẻ đẹp toàn là vẻ lúng túng, khó tin, bà ta đưa tay lau nước mắt, Tống Nguyệt Minh cũng không đợi bà ta đáp lại, nhún vai đang định thu tay lại, ai ngờ Vệ Vân Khai còn nhanh hơn cô một bước, nắm lấy tay cô kéo về.
Anh lên tiếng vẫn không hề tình cảm gì: “Nếu như bà không còn chuyện gì khác thì mời bà về cho, nơi này là, nhà họ Vệ.”
“Khai nhi…” Nếu như vừa rồi là khổ sở, thế thì vào lúc này lại chính là tức giận, Lâm Yên Tình chưa từng nghĩ sẽ bị đứa nhỏ này chặn lại ngòai cửa, bà ta mất khống chế kêu một tiếng: “Mẹ là mẹ con đấy…”
Vệ Vân Khai khẽ gật đầu một cái, thế nhưng cũng không nói gì, nắm tay Tống Nguyệt Minh lui về sau một bước, đóng cửa lại, cũng không để tâm Lâm Yên Tình nói gì ngoài cửa.
Thế nhưng dường như Lâm Yên Tình để ý tới thân phận của mình, khóc thút thít một tiếng rồi nhanh chóng xoay người rời đi.
Vệ Vân Khai đứng bên trong cười giễu cợt một tiếng: “Đi thôi, chúng ta vào trong thôi.”
“Vân Khai…”
“Anh không sao, đã mất lòng tin với bà ta từ lâu rồi.” Vệ Vân Khai siết chặt tay cô, sải bước đi vào phòng.
Ba người từng yêu thương anh nhất đều đã rời xe nhân thế, để lại cái này. Đối với bà ta mà nói, đứa con trai là anh đây có cũng được không có cũng được, hoặc cũng có thể là vết nhơ, lúc mười tuổi có thể anh không hiểu được đạo lý này, nhưng bây giờ anh rõ ràng hơn ai hết.
“Cha anh vừa xảy ra chuyện, bà ta đã lập tức đòi ly hôn. Lúc anh rời khỏi Bắc Kinh biết được bà ta đã có thai, người nhà họ Lâm bảo anh đừng đến tìm bà ta nữa, bảo anh hiếu thảo đừng quấy rầy cuộc sống của bà ta, anh không biết bà ta bất lực thế nào, nhưng anh chỉ xem như trên thế giới không có người này.” Cho nên từ khi anh trở lại cho đến nay, không có ai nhắc tới sự tồn tại của Lâm Yên Tình, nếu như không phải bà ta tự tìm tới, Vệ Vân Khai vĩnh viễn không đi tìm bà ta.
Năm đó, Vệ Giang phí hết tâm tư theo đuổi Lâm Yên Tình, sau khi cưới nhau cũng hết mực lấy lòng, thương yêu bà, Lâm Yên Tình gần ba mươi tuổi mới đồng ý sinh đứa con đầu tiên, cũng chính là Vệ Vân Khai. Sau khi xảy ra chuyện, Lâm Yên Tình nhanh chóng vạch rõ giới hạn với Vệ Giang, hơn nữa còn mang thai, bóng dáng hết sức quý trọng ngày xưa cũng đã nhạt phai, vì người khác, Lâm Yên Tình có thể rũ bỏ tất cả những điều bà ta quý trọng, còn hai cha con bọn họ lại chẳng đáng để bà ta ngoái đầu lại nhìn.