Thập Niên 80 Tiểu Kiều Thê ( Dịch )

Chương 248 - Chương 248.

Chương 248. - Chương 248. -

“Nếu như không nhìn chuyện này, có thể anh vẫn còn đang ảo tưởng, bây giờ cũng tốt rồi, thật sự không cần nhớ nhung người này.”

Tống Nguyệt Minh ừ một tiếng, nhìn tới nhìn lui lông mày anh, rất chắc chắn nói: “Anh giống hệt cha anh.”

Vệ Vân Khai bị cô chọc cười: “Đúng, anh không hề giống bà ta.”

“Thật ra thì…”

“Cái gì?”

“Em còn sợ có nhiều mẹ chồng đây, nếu bà ấy cũng là một người mẹ chồng, thế em lại có hai người, chẳng phải…”

Cô không dám nói quá rõ, nhưng cũng cố gắng, nếu Vệ Vân Khai không định gặp Lâm Yên Tình, thế thì dứt khoát cách xa một chút, cô không muốn phục vụ một người mẹ chồng rõ ràng xem thường người trong thành là cô đâu.

Vệ Vân Khai bảo cô ngồi xuống bên cạnh mình, ôm lấy cô cũng không ngại nóng: “Anh sẽ không để mẹ chồng làm khó em đâu, thế nhưng, chúng ta phải cố gắng sinh con thôi. Sau này đưa về gặp mọi người, chắc chắn bọn họ sẽ rất vui.”

Trước đây vẫn cảm thấy có con hay không cũng không có vấn đề gì, chỉ khi gặp lại người thân, Vệ Vân Khai mới mong chờ gia đình này có thể viên mãn hơn một ít.

“Được.” Tống Nguyệt Minh vui vẻ đồng ý, thế nhưng từ tận đáy lòng lại vô cùng lo lắng, nếu như mục tiêu định trước của cô và Vệ Vân Khai không xuất hiện đồng thời, sẽ không xuất hiện em bé thì phải làm sao đây? Đây xem như là lừa cưới sao?

Tống Nguyệt Minh chột da, bất an đối với việc cần gì đòi đấy của Vệ Vân Khai, nhất là điểm đặc biệt này. Nơi này chính là nơi anh sinh ra, hôm nay đưa con dâu mới về gặp gia đình, nhiệt huyết đó khiến anh lâng lâng.

Hai ba ngày tiếp theo, bọn họ đi thăm họ hàng cũ của nhà họ Vệ, mười năm không gặp, cộng thêm đôi bên đều đã thay đổi rất nhiều, thật sự gặp được cũng chỉ có hai ba nhà. Hơn mười năm trước, họ thật sự là bạn bè và những người đồng hành của nhà họ Vệ, bây giờ đã không còn ai hỏi han.

Lúc đầu, Tống Nguyệt Minh còn tưởng rằng Vệ Vân Khai đang suy sụp, ai ngờ anh lại chẳng để tâm: “Chúng ta hết sức lễ phép là được, không thể có chuyện một thành không thay đổi, đồ mất đi sớm muộn gì cũng sẽ quay lại.”

Cô dần dần hiểu được, anh trung thành với nhà họ Vệ, tự hào vì nhà họ Vệ, cũng sẽ dùng cách thức của riêng mình để bảo vệ tôn nghiêm ngày xưa của nhà họ Vệ.

Sau đó, anh thành công,

Trước khi đi, Vệ Vân Khai cho Tương Đại Phi câu trả lời chắc chắn cuối cùng, tạm thời anh không tính ở lại Bắc Kinh để phát triển. Mặc dù Tương Đại Phi tiếc nuối, nhưng cũng không ngăn cả anh, chỉ nói: “Thường xuyên trở về thăm nom một chút. Bác cũng đã nói với công an phụ trách khu vực ở chỗ căn tứ hợp viện rồi, chắc chắn sẽ thường xuyên chú ý tới, là họ hàng của chú, cháu cứ yên tâm không ai dám làm gì nơi đó đâu.”

Vệ Vân Khai cúi đầu: “Cảm ơn chú Tương, nơi này cũng có nhà của cháu, sớm muộn gì cháu cũng sẽ quay lại. Ngày mốt bọn cháu về rồi, cháu sẽ đưa Nguyệt Minh đi thêm mấy chỗ, trước khi đi cũng sẽ tới nói chuyện với ông nội, đến lúc đó chắc sẽ không tới chào tạm biệt chú được rồi.”

“Được rồi, không cần phải khách sáo như thế.”

Vệ Vân Khai chỉ cười không nói, sau khi rời đi lại để đồ bổ mua cho hai ông bà ngoài cửa, chờ thím Lan mở cửa ra xem, anh lại kéo Tống Nguyệt Minh chạy trối chết rời khỏi đó.

“Thím Lan, cháu và Nguyệt Minh sẽ trở lại.”

Thím Lan đuổi theo ra ngoài, nhìn thấy hai người tựa như trẻ nít đùa giỡn thành công, vừa cười vừa mắng: “Đến lúc đó nhớ mang theo đứa nhỏ tới đấy!”

Vệ Vân Khai đứng xa xa đồng ý, Tống Nguyệt Minh cũng không phản bác, chẳng qua chỉ thấy hai tai có chút nóng lên.

Ngày cuối cùng ở lại Bắc Kinh, hai người đi mua không ít quà đặc sản, dù sao cũng đi lâu như thế, lúc về cũng phải mang ít thứ về cho người thân. Tới Bắc Kinh là một tin tức lớn, cho dù người nhà biết bọn họ tới làm việc nhưng Tống Nguyệt Minh cũng có thể đoán được Hoàng Chi Tử sẽ không nhịn được nói với bốn phương tám hướng rằng con gái và con rể mình tới Bắc Kinh. Cho dù bây giờ không nói thế thì sau này cũng sẽ khoe khoang, cô phải mang chút đồ mới mẻ về để mẹ ruột cầm đi khoe khoang.

Bình Luận (0)
Comment