Về đến nhà, bỏ đồ xuống, hai người cũng không còn tâm trạng ăn cơm, tắm rửa xong xuôi đi đến chỗ quạt gió hóng gió không muốn nhúc nhích. Sau khi dọn dẹp xong, Tống Nguyệt Minh nằm thẳng xuống giường ngủ mất. Lúc tỉnh dậy thấy hơi lạnh một chút, Vệ Vân Khai sắp xếp đồ mang về, bên trong giếng còn một trái dưa hấu, chỉ chờ cô tỉnh lại ăn thôi.
Tống Nguyệt Minh đưa tới một miếng ngọt: “Anh quá tốt!”
Vệ Vân Khai cố gắng dè dặt, thế nhưng vẫn không giấu được nụ cười nơi khoé miệng.
Thừa lúc thời gian vẫn còn sớm, hai người phần chia đồ ra, chuẩn bị trở về thôn tặng cho người nhà, thuận tiện báo rằng hai vợ chồng đã trở lại, tránh để bọn họ lo lắng.
Đến nhà họ Tống trước, bọn họ chắc chắn phải ở lại nhà họ Nguỵ một lúc lâu, nếu đến nhà họ Ngụy trước, chắc chắn sẽ không còn thời gian để đến nhà họ Tống nữa.
Hoàng Chi Tử cũng không quan tâm gì khác, chỉ thấy con gái và con rể bình an vô sự trở về, lập tức cảm thấy vui vẻ, huống chi còn mang theo cả đặc sản của Bắc Kinh, nụ cười càng toe toét hơn, đồng thời còn định quở trách.
“Vừa ra khỏi nhà đã tiêu tiền, hai đứa phải biết tiết kiệm chứ!"
“Được rồi, Nguyệt Minh với Vân Khai nghỉ ngơi đi rồi ngày mai quay lại dùng cơm, hai đứa mau về nhà xem một chút, chắc chắn cha mẹ cũng đã mong ngóng đấy.”
Tống Nguyệt Minh và Vệ Vân Khai để quà lại rồi bị “đuổi” khỏi nhà, đơn giản là sợ hai người tới đây trước, đến nhà họ Ngụy trễ lại bị soi mói.
Chờ sau khi hai người rời khỏi, Hoàng Chi Tử hào hứng chi quà của con gái, cầm phần quà tặng cho Tống Vệ Dân, đắc ý đi sang khoe khoang với mẹ chồng mình.
Thôn Nguỵ Thuỷ cũng không thay đổi gì, cây bắp trồng dưới đất lên mầm, đứng từ xa nhìn tới, gốc rạ màu vàng xen lẫn với màu xanh biếc, gió chiều thổi một cái, trái lại cũng vô cùng động lòng người.
Ở nhà của Tống Vệ Đàn cũng chỉ có con gái Nguỵ Tú Hồng ở nhà trông nhà, Tống Nguyệt Minh kín đáo đưa đồ đã chia phần cho cô bé, Nguỵ Tú Hồng còn đỏ mặt không chịu nhận.
“Nhận lấy đi, nói với cô cả một tiếng.” Cô cả và mẹ chồng ở cùng một thôn, Tống Nguyệt Minh cũng không thể quên công làm mai của Tống Vệ, cô và cô em họ này cũng không quá thân thiết, chỉ xem cô bé như trẻ nhỏ, làm ra vẻ cô bé chỉ có thể nhận lấy.
Đi thêm một đoạn là đến nhà họ Ngụy, cửa viện mới được khóa kĩ càng, bọn họ đậu xe ở viện cũ xong, có người lập tức chạy ra đón.
Nguỵ Căn Sinh đang đứng trong sân hút thuốc, nhìn thấy bọn họ cũng không nhịn được cười: “Về rồi sao? Bên kia thế nào?”
Vệ Vân Khai còn chưa kịp trả lời, Vương Bảo Trân nghe thấy tiếng động, vội vàng chạy từ trong nhà ra: “Ai về đấy? Ôi, hai đứa về khi nào, sao không báo để cho người ra đón?”
“Nào phải đi đón như thế, về hồi trưa ạ, ở nhà nghỉ ngơi một chút rồi trở về báo cho hai người một tiếng.”
Vương Bảo Trân liên tục gật đầu: “Vậy thì tốt, sao còn mua nhiều đồ như thế, tốn tiền quá! Tới đây, để mẹ cầm, kẻo nặng.”
Bà ấy làu bàu không cho Ngụy Căn Sinh có cơ hội giữ người lại hỏi thăm, Ngụy Căn Sinh trừng mắt với bà ta, đám người vào nhà ngồi, mới bắt đầu kể chuyện ở Bắc Kinh. Vệ Vân Khai nói chuyện dời một phần của ba người nhà họ Vệ cũng như đã lấy nhà về rồi, Ngụy Căn Sinh liên tục gật đầu.
“Như thế cũng xem như không tệ, năm đó sao có thể nghĩ đến ngày hôm nay chứ.”
Đúng thật.
Bên này, Tống Nguyệt Minh đang tặng quà đặc biệt cho Vương Bảo Trân, thuốc lá là cho Ngụy Căn Sinh, kem dưỡng ẩm mỗi người đều có một hộp, dây chun buộc tóc đẹp cho bé gái, còn có quà lưu niệm, những món ăn đặc sản để cho Vương Bảo Trân tuỳ ý phân chia.
Ngoài miệng Vương Bảo Trân nói tiếc tiền, thế nhưng bộc lộ ra bên ngoài lại là vẻ hài lòng. Lúc này Tống Nguyệt Minh cũng lười so đo với bà, cầm một dây thun buộc tóc cho Hà Ninh Ninh. Mười ngày, nửa tháng không gặp cô bé, đã có cảm giác xa lạ hơn nhiều, vừa đưa cho cô bé hai viên kẹo đã lập tức cười híp mắt gọi mợ.
Tống Nguyệt Minh vốn định mua cho Hà Ninh Ninh một chiếc váy nhỏ, thế nhưng nghĩ lại trẻ con ở nhà họ Ngụy không phải chỉ có một mình Hà Ninh Ninh, không thể phân rõ nặng nhẹ vào thời điểm nhạy cảm như thế, thế là quyết định bỏ qua ý định này.