Thập Niên 80 Tiểu Kiều Thê ( Dịch )

Chương 253 - Chương 253.

Chương 253. - Chương 253. -

Nếu như Hà Ninh Ninh thật sự cần giúp đỡ gì, đến lúc đó bọn họ không ngồi yên không để ý đến là được.

Nguỵ Xuân Linh từ từ bước ra, lặng lẽ hỏi: “Chị dâu, thủ đô trông thế nào?”

“Chị có chụp hình lại. hôm khác chị sẽ đưa cho mọi người xem thử.”

“Vâng.”

Đây là lần duy nhất, nhà họ Nguỵ chung sống yên tĩnh như thế, ngay cả bà cụ Ngụy cũng nghiêm túc ngồi nghe, bà cụ chưa bao giờ đi xe, thế nhưng bởi vì Ngụy Căn Sinh muốn xem lại những ấn tượng về Bắc Kinh, còn nói Tống Nguyệt Minh khi nào rửa ảnh xong phải mang tới cho bà cụ xem một chút.

Tống Nguyệt Minh bằng lòng, cô cũng định điều chế thuốc nước sau đó rửa số hình mình chụp ra, chắc hẳn tốc độ sẽ nhanh hơn đi nhờ người khác làm hộ.

Nói chuyện tới khi sắc trời tối dần, hai người còn phải chạy xe về thành, Vệ Vân Khai nói hai người phải về.

Vương Bảo Trân vừa bừng tĩnh phát hiện ra: “Khoan hãy đi, bây giờ mẹ đang nấu cơm rồi, sẽ được ăn nhanh thôi!”

Vệ Vân Khai khoát khoát tay: “Mẹ, ngày mau con còn phải đi làm, không thể về trễ, bây giờ bọn con về nhà ăn cũng giống nhau thôi."

“Thế con vừa trở về cũng không thể nấu liền nhỉ? Hãy là vẫn nên ở nhà ăn đi?” Vương Bảo Trân có chút hối hận ban nãy cứ ngồi nói chuyện không chịu đi nấu cơm.

“Không sao đâu mẹ, chúng con về còn phải dọn dẹp, cũng không ở lại đây đâu.”

Tống Nguyệt Minh nói xong cũng đứng dậy, Vệ Vân Khai đẩy xe đầy ra, hai người cùng đẩy xe ra ngoài, mọi người tiễn hai vợ chồng ra cửa, Vương Bảo Trân muốn nói lại thôi, thế nhưng không ai cho bà cơ hội nói việc đó.

“Cha mẹ, chúng con về đây, mọi người cũng vào nhà đi.”

Mặt Ngụy Căn Sinh hầm hập, thấp giọng nói: “Được, hai đứa đi về cẩn thận.”

Hai vợ chồng đáp lại một tiếng, chân đạp cái kẹp một cái, chiếc xe lập tức chạy đi thật xa, còn mười mấy người ở trước cửa viện cũ cũng không giải tán, Vương Bảo Trân đã phát hiện Ngụy Căn Sinh đang tức giận, thế nhưng đầu óc hoàn toàn không đặt ở nơi này.

Ngụy Xuân Linh có lòng hỗ trợ điều hòa: “Cha, mẹ, buổi tối chúng ta ăn món gì, con làm?”

Ngụy Căn Sinh cắn răng nén giận, quay sang nói với gia đình hai con trai mình: “Tất cả về đi thôi, còn chờ cái gì?”

“Thế vịt quay kia… không ăn sao?” Nguỵ Ái Quân lấy hết can đảm hỏi, từ nhỏ đến lớn anh ta chỉ nghe Ngụy Căn Sinh nói tới vịt quay Bắc Kinh, thế nhưng từ trước đến giờ chưa từng ăn bao giờ.

“Ngày mai đến ăn, hôm nay tất cả về nhà hết đi!”

Nguỵ Căn Sinh ra lệnh một tiếng, không ai dám nán lại thêm nữa, cầm đồ được chia cho nhà mình rồi lập tức ra về, trong nhà không còn một ai, Vương Bảo Trân lấy hết dũng khí: “Ông lại làm gì, sao lại trút giận lên bọn trẻ?”

Nguỵ Căn Sinh liếc bà ấy một cái: “Ngày nào không quên ăn, sao hôm nay lại quên?”

Lời này rất khó nghe, nói Vương Bảo Trân chỉ nhớ đến ăn, trong đầu chỉ biết có ăn.

Vương Bảo Trân nhanh chóng xụ mặt: “Ông lợi hại thế nào? Không phải tôi chỉ quên nấu cơm thôi sao, cũng không phải cố ý, ông gào cái gì mà gào?”

Ngụy Căn Sinh cầm tay chỉ vào bà ta một hồi lâu cũng không nói nên lời, cuối cùng kết lại một câu: “Cứ như làm cho tôi ấy, không làm gì vui vẻ lắm!”

“Mẹ, cha, hai người ồn ào cái gì, con thấy anh chị cũng không để ý, hai người đừng vì chuyện chuyện này mà gây gổ, cũng không phải chuyện gì lớn, để hai người biết lại không vui.” Ngụy Xuân Linh cẩn thận khuyên nhủ, từ nhỏ đến giờ cô ấy chỉ sợ Ngụy Căn Sinh nổi giận.

Ngụy Căn Sinh nặng nề thở dài một hơi, không lên tiếng, Vương Bảo Trân chạy nhanh vào bếp gạt lệ, đứa trẻ bọn họ nuôi lớn đã đến Bắc Kinh, trở về chưa kịp nấu cơm đã bị Ngụy Căn Sinh dậy dỗ, bà ấy cũng không cố ý, cũng chưa nghĩ ra nên làm gì với món vịt quay kia, thế nên Tống Nguyệt Minh không về nhà mẹ đẻ một chút?

Nguỵ Xuân Linh chỉ đành khuyên ngủ hai bên, chỉ hai ba câu đã giải quyết được chuyện này, trách ai cũng thế, cô ấy cũng không nhớ nổi vì sao khi ấy không nhớ ra chuyện nấu cơm sớm để chiêu đã bọn họ, là do cảm thấy hai người không ăn cơm ở nhà sao?

Bình Luận (0)
Comment