Thập Niên 80 Tiểu Kiều Thê ( Dịch )

Chương 254 - Chương 254.

Chương 254. - Chương 254. -

Hai người về đến nhà dưới tia nắng cuối cùng, hai người họ tuỳ ý làm vài món, dọn bốn chiếc bánh trứng, salad trộn và ba trái dưa leo. Trước khi đi, bọn họ đã mang đồ có thể hư về cho Vương Bảo Trân cả rồi, vừa về cũng chưa kịp mua gì, dưa leo là lúc đi ngang qua nhà Tống Vệ Đàn, Tống Vệ Đàn len lén đưa cho bọn họ.

“Sao cháu còn bỏ tiền mua quà cho cô thế, đây là dưa leo, cà chua và cà tím là do cô mới hái đấy, ở nhà không ăn hết, hai người ở trong thành còn phải bỏ tiền mua, cứ cầm lấy ăn đi, nếu không đủ ăn cứ tới nhà hái thêm!”

Tống Nguyệt Minh cũng không khách sáo, nhận lấy gần nửa túi đồ này đủ để nhà mình ăn một bữa, cô nhận lấy trong lòng cô cả cũng thấy thoải mái hơn.

Lúc ăn bánh trứng, Tống Nguyệt Minh nhớ lại việc trước khi đi cha chồng Nguỵ Căn Sinh tức giận, lúc này cô cũng biết được gì sao ông ấy lại tức giận, thế nhưng hai người cũng không cố ý đùa giỡn không chịu ở lại ăn cơm, bọn họ thật sự đang vội không có thời gian ở lại. Thế nhưng bọn họ vẫn nghiêng về cách làm của Tống Vệ Đàn hơn, cũng không phải Tống Nguyệt Minh thích được hồi báo, nếu mẹ chồng cho ít đồ thế thì trả lễ lại thôi.

Chẳng lẽ Vương Bảo Trân còn chưa thay đổi được vẻ mất tự nhiên của mình?

Vệ Vân Khai không ý thức được chuyện này, Tống Nguyệt Minh tạm thời bỏ qua không nghĩ tới nữa, quan thanh liêm khó xử chuyện nhà, cũng may bọn họ ở xa, cứ sống cuộc sống của mình là quan trọng nhất.

Vì vậy, hai người ăn cơm xong cũng lập tức lên giường nằm nghỉ, nửa tháng trôi qua vội vã, giờ phút này bọn họ thật sự mệt mỏi, cũng không ai để chuyện vặt vãnh này trong lòng.

Sáng hôm sau, hai người cùng nhau chuẩn bị bữa sáng, Vệ Vân khai ăn xong lập tức đi làm, Tống Nguyệt Minh lại chuẩn bị dọn dẹp một gian phòng làm phòng tối rửa ảnh. Hai gian phòng ở phía Tây đang để trống, cô chọn một gian ở bên ngoài làm phòng tối. Việc đầu tiên cần làm chính là chặn cửa sổ lại, hơn nữa cũng che cả những khe cửa, xem như hoàn thành một chút chuẩn bị cho cái này. Bên trong phòng tối trống không, bàn và cả băng ghế đều phải chờ Tống Kiến Bình hoàn thành.

Vừa nhắc tào tháo, tào tháo đến, lúc Tống Nguyệt Minh đang đút nước cho Vượng Tài, chơi đùa với nó, lại nghe thấy tiếng đập cửa từ bên ngoài.

“Em gái, mở cửa!”

Là tiếng của Tống Kiến Quan.

Tống Nguyệt Minh vội vàng chạy ra, mở cửa xem một chút, Tống Kiến Quan cùng Tống Kiến Cương lái xe máy cày tới, bên trong xe đấu chứa đầy bàn và băng ghế mà cô cần, còn mang theo cả một túi dưa hấu, là một bao tải lớn có bảy, tám trái bên trong.

Tống Kiến Cương nhảy xuống từ phía xe đấu, ân cần mang dưa hấu vào nhà cho cô, vừa vào cửa Vượng Tài đã sủa gâu gâu gâu, anh ta cười ha hả nghiêng đầu: “Con chó này của nhà em lợi hại thật đấy!”

Tống Nguyệt Minh lạnh lùng: “Không lợi hại sao trông nhà được?”

Tống Kiến Quan nhìn cô với vẻ kỳ quái, lại phát hiện giữa anh hai và em gái có gì không ổn, từ trước đến giờ hai người vẫn luôn rất tốt, người anh ba là anh luôn xếp phía sau.

“Nguyệt Minh, Cương tử làm gì có lỗi với em sao?”

“Không có.” Tống Nguyệt Minh tiến lên cầm lấy mấy món đồ nhẹ trên băng ghế xuống, Tống Kiến Quan cũng không cho cô động tay động chân, anh cùng Tống Kiến Cương chỉ mất hai ba đợt đã dời xuống hết.

“Sao anh cả không tới? Em chuẩn bị nước xong rồi, hai anh rửa mặt một chút đi.”

Tống Kiến Quan lau mồ hôi, không dám không nghe theo: “Cô cả của chị dâu vừa mất rồi, hai người bọn họ đi đốt giấy tiền không có nhà.”

Tống Nguyệt Minh ồ một tiếng, Tống Kiến Binh làm cho cô những thứ này, thế nhưng cô lại chẳng có gì trả lại, thế là quyết định khi nào về nhà mẹ sẽ cho Tống Kiến Binh ít tiền.

Chờ hai người tắm sơ qua một chút, Tống Nguyệt Minh lại cắt một quả dưa hấu ra, người trong nhà cũng không cần khách sáo, một trái dưa hấu nhanh chóng bị ba anh em giải quyết sạch sẽ. Sau đó lại chuyển bàn vào phòng ở ngoài và cả phòng tối.

Tống Kiến Cương trông rất tương tắn: “Em gái, sao em lại đột nhiên nghĩ muốn chụp ảnh cho người ta thế? Tốn nhiều tiền không?"

Bình Luận (0)
Comment