Tống Nguyệt Minh liên tục gật đầu, nghĩ hố chuẩn bị trồng nguyệt quế mình đào trước khi đi Bắc Kinh cũng đã khô, thế là bảo Vệ Vân Khai tưới lên nửa thùng nước, sau đó hai người thổi quạt gió, Vệ Vân Khai giơ tay lên xem giờ, rồi lập tức chuẩn bị rời đi.
“Nhanh như thế? Hay là anh ăn dưa hấu không, hôm nay anh ba mang tới cho, còn cả bàn và băng ghế cũng đã làm xong rồi.”
Vệ Vân Khai dừng bước, hai người chọn một quả dưa hấu nhỏ rồi ăn một nửa, trước khi đi còn không quên dặn dò: “Đừng quên trả tiền cho anh cả, còn cả cha nữa, chúng ta cũng không lấy gỗ miễn phí được.”
Tống Nguyệt Minh phất tay một cái: “Biết rồi.”
Theo lệ, Tống Nguyệt Minh tiễn anh ra cửa, lúc đi ra ngoài đụng phải thím Hồ đang dắt cháu trai đứng hóng mát dưới táng cây ở ven đường, bên cạnh còn có một thím khác, nhìn thấy hai người tình cảm, thím Hồ cười híp mắt: “Tình cảm của hai vợ chồng trẻ tốt thật.”
Hai người cười một tiếng, ngầm thừa nhận câu tán thưởng này.
Vệ Vân Khai đạp xe đi, Tống Nguyệt Minh trò chuyện với thím Hồ một lát cũng trở vào nhà ngủ trưa, sau khi tỉnh dậy còn phải vào phòng tối làm đấu tránh, cọ rửa tấm phim nhựa đen trắng cũng là một chuyện tốn thời gian.
Trước đó Tống Nguyệt Minh đã chuẩn bị cho công việc từ trước, cũng chuẩn bị xong hết công cụ, còn thiếu vật nào sẽ đến trung tâm thương mại tìm mua ngay. Trước cửa trung tâm thương mại có người trông xe, một lần là một xu, thế nhưng chỉ cách có một ngàn thước, Tống Nguyệt Minh quyết định chọn đi bộ tới, xem như tập thể dục.
Cũng may sau giờ ngọ có gió lạnh thế nên cũng không tính là quá nóng, ngược lại trong trung tâm thương mại lại oi bức, còn không mát mẽ bằng bên ngoài.
Tống Nguyệt Minh tới để mua kẹp tấm phim nhựa va kéo, kéo ở nhà quá cồng kềnh, không tiện lắm, cô dễ dàng tìm thấy chúng ở quầy bán dụng cụ. Lúc chuẩn bị tính tiền, có hai người đi tới quầy bán dụng cụ.
“Đồng chí, lấy giúp tôi chiếc bút thép màu vàng kia với.”
Giọng nói này có chút quen tai, Tống Nguyệt Minh theo bản năng nghiêng đầu liếc mắt nhìn, vừa khéo chạm mắt với người đàn ông kia. Trong ánh mắt Lý Vĩ Đông thoáng hiện lên vẻ kinh dị, hiển nhiên anh ta cũng không ngờ sẽ gặp Tống Nguyệt Minh ở nơi này.
Tống Nguyệt Minh nhanh chóng thu hồi ánh mắt, đưa tiền và phiếu xuất nhập cho nhân viên bán hàng, sau đó cầm tiền được thối lại rồi xoay người rời đi.
Lý Vĩ Đông cũng nhanh chóng thu hồi ánh mắt, đối tượng đinh hôn đứng bên cạnh đang chọn bút thép, anh ta mỉm cười, đưa ra ý kiến tham khảo. Thứ còn sót lại trong đầu chính là cái gò má anh ta vừa thoáng nhìn thấy, người phụ nữ này càng ngày càng đẹp...
Tống Nguyệt Minh rời khỏi trung tâm thương mại quay về nhà, sắc trời bên ngoài u ám, trông như sắp mưa, trong đầu vẫn còn nhớ đến tình tiết của nguyên tác. Nguyên chủ là một nữ phụ độc ác, chết không có kết cục tốt đẹp, những người có quan hệ với cô ta cũng không có kết cục tốt đẹp gì, Lý Vĩ Đông giúp cô ta đối phó với Dương Mẫn, đương nhiên cũng không có kết cục tốt đẹp. Cha của Lý Vĩ Đông cũng bị kéo xuống vì một vụ án, Lý Vĩ Đông bắt đầu đổ lỗi, cuối cùng hai cha con cùng vào tù.
Lý Vĩ Đông cũng không phải người tốt, Tống Nguyệt Minh không muốn dính dáng tới anh ta dù chỉ một chút, ánh mắt của người này khiến người khác thấy không thoái mái, cô không thích lắm, hơn nữa cô cũng biết không thể không đề phòng lòng người.
Về đến nhà không bao lâu, mưa to như trút nước, thế nhưng trong nhà chỉ có một chiếc dù, lúc đi Vệ Vân Khai cũng không mang theo dù. Mắt thấy anh sắp tan làm, mưa vẫn chưa ngừng lại, Tống Nguyệt Minh cầm theo cây dù duy nhất kia, mang theo chìa khoá rời khỏi nhà. Cô mang một đôi sandals thế nên cũng không sợ ướt, trạm máy móc nông nghiệp cách nhà họ khoảng hai ngàn thước, đi được một nửa, ống quần của Tống Nguyệt Minh đã ướt hết cả, thế là cô vén quần lên rồi tiếp tục tiến về phía trước.
Lúc đi tới trước của trạm máy móc nông nghiệp, trước cửa không một bóng người, tựa như vẫn chưa tới giờ tan làm, Tống Nguyệt Minh đứng bên ngoài.
Vệ Vân Khai đang ở trong phòng làm việc chỉnh sửa lại tài liệu, mưa to khiến anh không về nhà được thế là anh quyết định chuẩn bị công việc cho ngày mai trước, làm được một nửa lại giơ tay lên xem giờ, vừa đúng giờ tan làm.