Thập Niên 80 Tiểu Kiều Thê ( Dịch )

Chương 258 - Chương 258.

Chương 258. - Chương 258. -

Sau đó lại trồng thêm rau trên mấy chỗ đã dành sẵn, vừa khéo cũng không cần tưới nước, cũng không có thời gian trồng những loại khác, thế là rắc lên một ít hạt giống cải trắng, đến mùa thu cũng sẽ thu hoạch được cải trắng, căn nhà nhỏ bé của họ trở nên đa hình đa dạng trong mấy ngày ngắn ngủi.

Thừa lúc thời tiết còn mát mẻ một chút, Tống Nguyệt Minh ở trong phòng tối cọ rửa tấm phim nhựa, đầu tiên cô kéo phim vào bể tráng ảnh trước, chai ra để dung dịch tráng ảnh theo thời gian yêu cầu, ngừng phim lại rồi bỏ thêm dung dịch định hình ảnh, mỗi một bước đều phải dùng nước sách cọ rửa sạch nước thuốc, nếu là ảnh đặc biệt cô cũng sẽ đặc biệt chú tâm đến trong lúc cọ rửa, để phim ảnh có thể giữ được trong thời gian dài.

Phim đã tráng được treo bằng kẹp để khô, sau khi khô dùng máy thổi bụi thổi sạch bụi bặm bám lại trên phim, sau đó đặt lên máy phóng to, điều chỉnh tiêu cự, kiểm tra thời gian phơi sáng, và quan sát kết quả do que thử tạo ra. Do lâu rồi không tự tráng phim đen trắng nên cô đã thử nhiều lần mới có kết quả ưng ý.

Thông qua kỹ thuật phóng đại, tấm phim được in lên giấy ảnh, cũng phải tiến hình trình tự từng bước in ảnh lên giấy ảnh. Tấm ảnh đầu tiên Tống Nguyệt Minh làm chính là ảnh hai người họ chụp vào buổi sáng đầu tiên khi vào nhà mới. Tấm ảnh cô chụp cho Vệ Vân Khai có ánh sáng vừa đủ, sau khi tráng xong hình trơn mịn ưa nhìn, hình được in ra ngoài có cảm giác không giống.

Ánh sáng trong bức ảnh Vệ Vân Khai chụp cho cô hơi kém, Vệ Vân Khai tan việc về nhà, Tống Nguyệt Minh hào hứng đưa hai tấm ảnh cho anh xem, đồng thời ra vẻ thành thạo nói: “Nếu không phải dáng vẻ em xinh đẹp, thế thì tấm ảnh này sẽ càng xấu xí.”

Thế nhưng phản ứng đầu tiên của anh chính là: “Em rửa ra thật sao?”

Tống Nguyệt Minh vô rất không khách sáo cắt ngang anh một cái: “Em lừa anh làm gì? Anh không tin cái này là do em rửa ra sao?”

“Đương nhiên không phải, anh nói là nó thật sự rất đẹp, em lợi hại thật đấy.” Vệ Vân Khai cầm tấm ảnh lật qua lật lại xem, thậm chí còn nhao nhao định cầm máy chụp chuẩn bị chụp cho cô thêm một tấm nữa, thề phải chụp một bức ảnh toát lên tất cả sự xinh đẹp của vợ mình!

Tống Nguyệt Minh bắt đầu tiếc cuộc phim của mình, đứng ở bên cạnh chụp hai tấm lập tức kêu ngừng: “Hay là chơ chúng ta kiếm tiền tiêu tán tài sản đi.”

Còn khoảng gần một trăm tấm ảnh chưa tráng, cô đoán hẳn làc số giấy ảnh cô mua về đều sẽ dùng để tráng của của nhà mình hết mất, bỏ ra nhiều tiền như thế, cũng chỉ nhờ hai tấm ảnh này cô mới thấy được đáp lại.

Hai người cũng cảm thấy hứng thú với thứ này, Vệ Vân Khai theo Tống Nguyệt Minh vào phòng tối học cách làm thế nào để tráng ảnh. Sau khi tráng lỗi khoảng bảy, tám tấm, cuối cùng cũng có được một tấm ưng ý, anh cũng không hề mất đi danh hiệu thần đồng của mình, có thể làm ra hình ra dạng nhanh chóng.

“Sau này chờ sau khi tan làm, anh có thể làm giúp em rồi.”

Tống Nguyệt Minh cười hì hì hôn anh một cái xem như phần thường, ở trong phòng ở nhà mình, muốn làm gì thì làm đó.

Khoảng ba, bốn ngày sau, Tống Nguyệt Minh tráng xong tất cả ảnh, cô còn nhớ lời hứa của mình, phải về nhà họ Tống một chuyến, cũng gần đến sinh nhật của bà cụ Tống rồi. Cuối tháng năm, bà cụ Tống chuyển tới nhà Tống Vệ Quốc, vừa khéo chụp cho bà cụ một tấm ảnh.

Cũng vừa khéo, Vệ Vân Khai có một kỳ nghỉ, bọn họ có thể cùng nhau quay về.

Tống Nguyệt Minh chọn ra bảy, tám tấm ảnh đặc biệt ở Bắc Kinh, sau khi tráng xong cũng gửi cho Hoàng Chi Tử một phần.

Nhà họ Tống vô cùng náo nhiệt, bà cụ đến tuổi thọ chắc chắn là một chuyện rất đáng để chúc mừng, mới sáng sớm Tống Vệ Đàn đã vội chạy tới đưa bánh nướng kẹp thịt, hai người Tống Vệ Dân cũng có mặt ở đây, nhìn thấy Tống Nguyệt Minh và Vệ Vân Khai tới cũng rối rít đi tới hỏi về chuyện ở Bắc Kinh, lần trước quay về vẫn chưa nói kỹ, nhất là Hoàng Chi Tử lại nghe vô cùng nghiêm túc, sau này còn phải kể cho người khác nghe, vất vả lắm con gái mới đến Bắc Kinh một lần, không phải nên khoe khoang thật nhiều sao!

Bình Luận (0)
Comment