Tống Nguyệt Minh đưa ảnh mình mang tới cho bà xem, Hoàng Chi Tử vội vàng xem thử, sau đó cũng thật sự không biết phải khen thế nào mới phải, sảng khoái hỏi: “Đây là mấy tấm ảnh con rửa ra sao?”
“Ừ, con rể của mẹ cũng tráng ảnh nữa, anh ấy cũng học được rồi.
“Ôi chao, đúng là không thể tin được, khi chụp ảnh kiêu ngạo như thế, bây giờ con gái của chúng ta cũng đã học được rồi, không tệ không tệ! Mẹ thấy ảnh con chụp chắc chắn có thể kiếm được tiền đấy!”
Tống Vệ Quốc cũng vội vàng tiến lại gần: “Bà cho tôi xem một chút, cho tôi xem một chút!”
Hoàng Chi Tử quyến luyến không thôi nhường tấm ảnh ra, bảy, tám tấm ảnh được mọi người truyền qua truyền lại, bọn họ đều chưa từng đi xa, xa nhất cũng chỉ có Tống Vệ Quốc là đi thành phố. Cả đời này bọn họ cũng chỉ tưởng tượng xem Bắc Kinh trông như thế nào, từng nghe qua cố cung ở Bắc Kinh qua radio, còn có quảng trường mang ý nghĩa biểu tượng, dân chúng cũng rất có cảm tình với Bắc Kinh, đó là thủ đô của đất nước kia mà!
Bây giờ cầm hình trong tay, trong lòng rạo rực như mình cũng được tới đó!
Tống Kiến Binh ôm con trai dạy dỗ: “Đại Bảo, sau này con có đến nơi này học đại học không, đến lúc đó đưa cha mẹ còn có ông bà nội đến học hỏi thêm!”
Đại Bảo ngây thơ không sợ, lớn tiếng đồng ý: “Được!”
“Đúng đấy, Đại Bảo ráng học cho giỏi, sau này đến Bắc Kinh học đại học!”
Tống Nguyệt Minh đứng bên cạnh nhìn thấy, trong lòng có hơi chua xót, lặng lẽ nói với Hoàng Chi Tử và Tống Vệ Quốc: “Cha, mẹ, chờ sau này bọn con sẽ đưa cha mẹ đến Bắc Kinh tham quan.”
Hoàng Chi Tử hết sức vui vẻ: “Mẹ chờ!”
Tống Vệ Quốc cũng cười gật đầu, trông chẳng có ai xem lời của Tống Nguyệt Minh là thật, mấy đứa nhỏ bình thường không có chuyện gì đến Bắc Kinh làm gì?
Điều Hoàng Chi Tử quan tâm lại là chuyện khác, con gái đã kết hôn nửa năm rồi nhưng bụng vẫn chưa có động tính gì là có chuyện gì chứ? Bà lại nghĩ tới chuyện ban nãy Tống Nguyệt Minh nói chê thuốc nước gì đó, kéo cô ra hỏi: “Con tráng ảnh như thế sẽ không sao chứ? Thuốc nước kia có ảnh hưởng gì đến cơ thể không?”
“Mẹ, con rửa ảnh mấy ngày nay rồi, không sao cả, trong lòng con tự hiểu rõ!”
Thế nhưng ngoài mặt Tống Nguyệt Minh nói ổn, nhưng trong lòng lại lộp bộp một tiếng, cô chỉ muốn kiếm tiền nhưng lại quên mất mấy dung dịch định hình ảnh cùng dung dịch tráng ảnh cũng đều là hoá chất. Trong dung dịch tráng ảnh còn có thành phần độc tố, tiếp xúc lâu dài sẽ có những ảnh hưởng nhất định đối với cơ thể, bọn họ vẫn đang chuẩn bị mang thai, nếu như mang thai mà vẫn tiếp tục rửa ảnh có ảnh hưởng không tốt với đứa bé không?
Tống Nguyệt Minh tính ngày tháng một chút, bâu giờ đã gần giữa tháng sáu, đến giờ kỳ kinh nguyệt vào đầu tháng sáu vẫn chưa tới, cô cũng từng uống thuốc do bác sĩ Lý kê cho, nửa năm qua kỳ kinh nguyệt của cô đều rất đúng giờ, chẳng lẽ cô mang thai rồi?
“Không phải chứ?”
“Không phải cái gì?”
Tống Nguyệt Minh không dám doạ mẹ bất ngờ, thế là vội vàng giấu: “Không có gì, con đột nhiên nhớ tới một chuyện.”
Hoàng Chi Tử chờ cô nói tiếp xem là chuyện gì, nhưng lúc này Tống Nguyệt Minh lại im lặng không nói tiếp, lòng tò mò chưa được thoả mãn thế là bà ấy tức giận đi vào phòng bếp chuẩn bị thức ăn.
Tống Nguyệt Minh cũng không quên đưa tiền gỗ và tiền công làm cho Tống Kiến Binh, vừa khéo Hoàng Chi Tử và Vương Quyên đều đang ở phòng bếp, cô đưa hai mươi tệ ngay trước mặt hai người: “Mẹ, đây là tiền công trả cho anh cả, còn có tiền gỗ nữa, mẹ cất đi ạ!”
“Con muốn bị đánh sao? Mấy cái gỗ kia mẹ lấy tiền con làm gì, anh con làm cho con cũng chẳng tốn bao nhiêu công, con cất tiền lại đi!” Hoàng Chi Tử suýt nữa đã giơ tay đánh người.
Vương Quyên cũng bênh vực: “Đúng đó em gái, em đưa tiền là khách sáo rồi, anh cả của em đóng cho em mấy cái bàn mấy cái ghế cũng là chuyện nên làm mà!”
“Thế cũng không được, cũng làm chậm trễ việc kiếm điểm lao động của anh cả rồi, hơn nữa cái này cũng là do Vân Khai bảo đưa, hai người hãy nhận đi ạ, không thể để mọi người chịu thiệt được.” Tống Nguyệt Minh thật sự muốn bù thêm ít tiền cho họ.